Một buổi trưa cách đây tầm 1 tháng, bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của cô ấy. Cô giới thiệu mình là Q., người yêu cũ của chồng tôi… Cô ấy hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Sự tò mò của đàn bà khiến tôi đồng ý và cũng thực lòng muốn biết chuyện gì. Linh cảm cho tôi biết nó cũng không phải chuyện thường, chắc chắn liên quan tới chồng mình.
Và không sai, linh cảm của một người vợ hoàn toàn chính xác. Cô ấy thẳng thắn ngỏ ý muốn xin chồng tôi một đứa con. Tôi chết đứng với lời đề nghị ấy, chỉ ôm cốc nước uống liên tục mà không thốt nên lời. Cô ấy thì tiếp tục thuyết phục. Nào là chồng hiện tại của cô ấy bị vô sinh. Nào là vợ chồng cô ta cần một đứa con để có thể sống yên ổn trong đại gia đình nhà chồng. Nào là cô ấy muốn có một đứa con với chồng tôi hơn bao giờ hết. Nào là cô ấy cam kết rằng sau khi có con sẽ không bao giờ gặp lại hay làm phiền gì chồng tôi hết… Tôi càng nghe càng thấy cô ấy đúng là thần kinh không bình thường.
Cô ấy nghĩ sao lại đề nghị vợ của người ta đồng ý cho chồng sinh con với tình cũ. Trên đời này vợ cho gặp tình cũ đã là “quá đáng” chứ còn đòi “tặng cả con” thì chắc chỉ có kẻ dở hơi. Tôi không còn đủ sức nghe cô ấy lảm nhảm những điều không tưởng ấy đành phải hỏi vặn lại: Cô nghĩ thế nào lại đi hỏi tôi điều này?
Cô ấy bảo: “Em biết anh K. rất yêu chị, chỉ khi nào chị đồng ý thì anh ấy mới chịu lời đề nghị này của em”.
Tôi lấy hết sự bình tĩnh còn sót lại để bảo với cô ấy rằng: “Nếu cô sinh con xong, liệu cô có chắc sẽ không bao giờ liên quan tới chồng tôi khi đứa bé ấy là máu mủ của chồng tôi? Mà cô nên quên ngay ý tưởng đó đi. Nếu là cô, thì cô có đồng ý cho chồng mình làm thế không?”.
Người đàn bà bất bình thường này khóc như mưa, như gió khi nghe tôi nói thế. Tôi phát rồ cả người khi khách trong quán cà phê đổ dồn đủ ánh mắt khó hiểu về phía chúng tôi như hai nhân vật chính trong một bộ phim với chủ đề đánh ghen. Và tôi đang diễn vai người vợ bạo hành người tình của chồng. Quá mệt mỏi, tôi đã bỏ về trước, mặc cô ấy ngồi khóc như một mụ đàn bà dở hơi.
Tôi không còn hơi sức để chờ đợi, tôi gọi điện cho chồng hẹn ra quán cà phê gần cơ quan anh. Tôi yêu cầu anh giải thích về cái ý tưởng điên rồ của tình cũ. Anh cũng há hốc mồm kinh hoàng hơn tôi. Anh cũng bảo cô ta đừng điên rồ như thế. Cô ấy thực sự có vấn đề về thần kinh. Gần đây anh được một người bạn kể chuyện cô ấy đang phải điều trị trầm cảm. Có vẻ như việc lấy một người chồng cô ấy không yêu cộng với áp lực quá lớn từ nhà chồng đã khiến cô sinh tâm bệnh.
Hóa ra cô ấy nằng nặc đòi chồng tôi cho con cả mấy tháng nay nhưng chồng tôi nhất quyết không chịu. Cô ấy đeo bám quá chồng tôi phải gắt lên rằng: “Em thử hỏi xem có vợ nào chấp nhận chồng cho người yêu cũ con không? Em đừng cố làm những điều vô ích nữa”.
Chồng tôi bảo anh chỉ nói trong lúc cáu quá như vậy. Thế mà vì câu nói đó mà cô ấy đi tìm tôi hỏi chuyện thật. Chúng tôi muốn phát điên vì cô tình cũ không rủ cũng tới của chồng. Cả tháng nay cô ta đã làm đảo lộn sự bình yên trong gia đình tôi. Tự nhiên chúng tôi đang vui vẻ lại phải tìm cách đối phó với fan cuồng của chồng. Cứ vài bữa cô ta lại tới tìm chồng tôi ở công ty. Công việc của anh bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ thì cũng tội cho cô ta nhưng tôi không thể chịu đựng được sự phiền phức mà cô ta mang lại. Có lẽ nào tôi nên tìm tới chồng cô ta để kéo cô ta về nhà cho đi điều trị tâm lý thực sự, không thì trước khi cô ta điên, vợ chồng tôi cũng phát điên.