Anh là một người tốt, học giỏi, hiền lành. Và tôi là người yêu đầu tiên của anh. Tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất. Bên anh, tôi được nuông chiều như một nàng công chúa. Anh nâng niu tôi, thương yêu tôi hết mực. Những lúc giận hờn, anh luôn là người chủ động làm hòa và xin lỗi tôi, mặc dù không ít lần tôi là người sai. Có khi tôi còn làm điều quá đáng với anh, lớn tiếng với anh trước mặt cô bạn cùng lớp.
Ngược lại, nếu anh giận thì tôi chỉ cần kêu tên anh rồi cười là anh bỏ qua ngay. Những lúc tôi bệnh, anh cuống lên còn hơn cả mẹ tôi, lo lắng mọi thứ. Rồi có lần, vì công việc, tôi phải đi tập huấn xa, anh vì nhớ tôi mà lặn lội từ thành phố lên đến nơi tôi tập huấn chỉ để gặp tôi 30 phút rồi về. Tôi run lên vì hạnh phúc.
Ba mẹ anh cũng rất thương tôi, nuông chiều tôi, xem tôi như con trong nhà và tôi cũng yêu quý ba mẹ anh như ba mẹ tôi. Tất cả những điều đó đã làm tôi có thái độ bất cần với anh. Giận một chút là tôi nói chia tay. Cái gì cũng có giới hạn. Gần đây, anh không còn chủ động làm hòa như trước nữa. Mỗi lần tôi sai và giận dỗi, anh đều để mặc tôi, để tôi thấy nhớ anh và phải giảng hòa. Giờ tôi mới biết tôi đã yêu anh, hiểu cảm giác lúc trước của anh.
Trong mắt mọi người xung quanh, anh là một người yêu không có điểm gì để chê cả. Nhưng chỉ tôi mới biết anh có khuyết điểm gì. Anh là người rất vì bạn. Một tuần anh có thể đi chơi với bạn 3-4 ngày. Còn với tôi, do lịch học khác nhau nên anh chỉ dành cho tôi những tin nhắn vào buổi tối và xuống nhà tôi vào chủ nhật.
Tôi không thể chấp nhận người yêu mình suốt ngày chỉ đi với bạn mà thôi. Tôi nói thì anh bảo giờ tôi học nhiều quá, sao mà đi chơi được, chẳng lẽ bắt anh suốt ngày ở nhà? Tôi im, không biết nói gì thêm cả. Có đôi lúc tôi muốn đi chơi với anh thì lại phải "đặt hàng" trước mấy ngày, đôi khi đến cả một tuần. Điều này làm tôi cảm giác khó chịu.
Vì một vài chuyện mà tôi với bạn anh có mối quan hệ không tốt. Chính vì vậy, mỗi lần anh đi với bạn là mỗi lần tôi khó chịu. Tôi biết anh rất tôn trọng tôi và không nói dối tôi bất cứ điều gì. Đi chơi với ai, anh cũng nhắn tin tôi biết nhưng tôi không thể nào chấp nhận được điều đó. Đơn giản tôi không có thiện cảm với bạn anh. Rồi từ đó, cứ một khoảng thời gian êm đềm thì tôi với anh lại cãi nhau về việc này mà không bao giờ có hướng giải quyết.
Lần này, tôi rất khó chịu và đã quyết định nói chia tay. Đây là là lần tôi xa anh lâu nhất từ trước tới giờ. Tôi thấy nhớ anh vô cùng, nhớ đến mức tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt, thật chặt mà thôi. Tôi đã nhắn tin cho anh và nói hết cảm xúc của mình. Nhưng thật lạnh lùng, anh nói với tôi rằng: "Mình đã hết rồi. Có lẽ thời gian qua mình đã lầm tưởng. Chắc đây không phải tình yêu đâu, chỉ là rung động thôi, giờ anh nhận ra rằng mình chưa muốn bị ràng buộc".
Tôi như đau điếng người nhưng không khóc được. Một cảm giác lạ chạy quanh người tôi. Giờ đây, tôi vừa hối hận vừa không muốn mình trở thành đứa con gái yếu đuối, lụy tình. Tôi không muốn mất anh nhưng cái "tôi" trong tôi quá lớn. Giờ tôi nên làm sao? Tôi và anh, ai là người có lỗi? Hay anh chưa từng yêu tôi?