Duyên nợ 5 năm của tôi và em đã đứt vì người đàn ông khác

Ảnh minh hoạ: Internet
Ảnh minh hoạ: Internet
Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời? 

Tôi và em là tình đầu, yêu nhau vội vàng từ cái nhìn đầu tiên mà không cần tìm hiểu kỹ. Tôi có lẽ già hơn số tuổi 18 vì sớm phải bôn ba đủ xứ, kiếm sống bằng đủ nghề nên tính tình cũng, cộc cằn, thô lỗ. Em là cô gái mới lớn, "cuồng yêu" và thích vị ngọt bởi cho rằng cuộc đời màu hồng. Em sống khép kín, xung quanh không có một người bạn, gia đình lại không quan tâm. Gần một năm bên em cảm giác tôi như vĩ nhân, có thể là một người anh trai, người cha, vệ sĩ, tư vấn, bác sĩ, xe ôm, bảo mẫu, "bạn gái tâm sự". Tôi là thứ duy nhất em có chứ không phải thứ quý nhất trong những thứ em có.

Tôi mệt mỏi lắm khi yêu phải một "đứa trẻ" sợ cô đơn. Tôi chưa yêu bao giờ nên cũng không hiểu được tâm lý con gái và có lẽ quan trọng nhất là chưa đủ trưởng thành để yêu. Tôi đề nghị chia tay, em chọn cách tự sát để níu kéo, tôi hoảng hồn quay lại. Suốt thời gian dài tôi lạnh nhạt, không có tình cảm nhưng cứ ép mình làm theo ý em vì sợ mình đi rồi em sẽ nghĩ quẩn mà làm bậy.

Thời gian trôi qua, tôi nhận ra sự yêu thương em dành cho mình và thương lại em, thương chứ không phải yêu vì sự đồng cảm giữa chúng tôi hoàn toàn không có. Thương cũng đủ làm tôi quan tâm em, cho em những tháng ngày hạnh phúc bên mình dù trong lòng chưa từng có cảm giác đó, chỉ là nghĩa vụ, coi em như một "đứa con".

Đến khi phải yêu xa, cái gì đến cũng đến, phần lớn do sự lạnh nhạt và cái "nghĩa vụ" thương em nên mâu thuẫn xảy ra liên tục. Em quyết định quen người mới, đem người đó ra so sánh với tôi rồi quay lại nói tôi tồi tệ dù sự trong trắng của em tôi vẫn giữ suốt 5 năm. Trong đêm mưa bão, tôi chạy xe lên nhà em níu kéo theo quán tính khi vừa mất một thứ gì đó, phân tích em nghe mọi việc nhưng hầu như đã trễ. Khi người con gái sợ cô đơn dẫn đến bị cảm nắng thì nói gì cũng vô ích.

Em kể tôi nghe cách anh ấy nói chuyện, rất già dặn, tâm lý, nhưng câu mà cả đời này tôi sẽ không đủ can đảm nói với một cô gái nào khi mới gặp mặt. Em đã xác nhận có tình cảm với anh ta trong lần đầu gặp nên giai đoạn "tìm hiểu" mà em nói có lẽ không cần thiết. Em đến với tôi vì cô đơn, rồi giờ do sợ cô đơn em lại yêu vội một người khác. Giờ em ra đi, tôi vẫn dõi theo vì biết em yếu đuối. Tôi hy vọng đó là duyên nợ thật sự của em và anh chàng kia không phải họ Sở.

Giá như trái tim tôi có thể sản sinh ra tình yêu như ý muốn, tôi sẽ dành hết cho em. Tôi tự hỏi những gì em làm cho mình nhiều thế mà sao bản thân không thể yêu em? Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời? Có phải đây là món nợ của cả hai? Giờ tôi lại ôm một nỗi lo cho "đứa con gái" của mình, khi chập chững vào đời mà không cách nào ở bên chăm sóc được.

Theo Theo Vnexpress
MỚI - NÓNG