Để đến được những căn nhà nổi xóm phao khá vất vả, từ trên cầu Long Biên, vượt qua vài đoạn đường ngoằn ngoèo, qua vài ngã rẽ mới tới nơi. Mấy căn nhà được dựng lên san sát, nổi trên mặt nước bằng thùng phuy. Mỗi căn khoảng vài mét vuông, che chắn bằng liếp, vải, cánh cửa…
“Bà nhà tôi mất cách đây đã vài năm”, ông Phương ngậm ngùi kể. Ông bảo, lên Hà Nội, hai người bén duyên, nương tựa vào nhau mà sống. Hỏi quê, ông bảo, mỗi người một quê, cũng chẳng muốn nhắc tới. Trước đây còn khỏe mạnh, ông thuê nhà ở nơi khác, hàng ngày đi lao động, làm thuê đủ nghề. Sau yếu đuối, để tiết kiệm tiền thuê nhà, ông ra bãi giữa làm một căn nhà nổi, hai bố con sống qua ngày. Ngó qua, trong nhà chẳng có đồ đạc gì.
Cách nhà ông Phương một căn nhà nổi, một bà cụ ngồi ngay cửa nhà bỏm bẻm nhai chiếc bánh mỳ. Bà cụ không cho biết tên, không muốn chụp hình lên báo. Bà cụ đã 82 tuổi.
Mấy ngày trời lạnh cụ không ra ngoài đi nhặt ve chai như thường lệ. Cụ bảo, không thấy lạnh lắm, dù ngồi ngay chỗ gió thổi dưới nước hắt lên. Cụ kể đã ở xóm nổi được vài chục năm. Nhà có 3 bà cháu làm lụng nuôi nhau. Hai cháu của bà cụ giờ đã lớn, hàng ngày đi làm ở trong phố.
Vài người dân ở đây chia sẻ, khu vực này có mấy nóc nhà, an ninh cũng không phải lo ngại vì đều là dân lao động, đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng.
Cái lạnh giá bao phủ xóm phao những ngày này.
Trong nhà ai nấy đều sơ sài, ít đồ ấm giữ nhiệt, chắn gió.
Anh Trần Đức Huân, người sống nhiều năm ở đây đang cho đàn gà, đàn lợn trên. Nhà anh ở dưới nước, nhưng chăn nuôi ở khu đất ngay phía trước nhà.
Anh quây một khu nhỏ lại bằng lưới mắt cáo, thả ba con lợn rừng. “Lợn này mình đang nuôi để nhân giống chứ không bán”, anh Huân giải thích khi phóng viên nói nhiều người muốn mua lợn rừng dịp Tết. Anh Huân cũng nuôi gần chục con gà lai Đông Tảo.
Anh Huân kể, đã ở xóm nổi hàng chục năm, những ngày giá rét, cuộc sống thay đổi nhiều. Ở dưới nước, gió thốc lên rét buốt hơn. “Con cái mình cũng đã lớn nên không còn lo nhiều như trước. Nhưng vẫn rét buốt hơn so với ở trong đê”, anh Huân nói.