Hắn cưới vợ cũng đã được 5 năm nay. Trong khoảng thời gian sống chung đó, vợ hắn không ít lần cằn nhằn hắn vô tâm, ích kỉ, lười biếng, ham chơi…, thôi thì đủ cả, nhưng tất nhiên là không có cờ bạc, gái gú rồi. Nhưng vợ phàn nàn thì vợ nghe là chính, hắn nghe từ tai này rồi lại xuyên qua tai kia mà bay mất, ậm ậm ừ ừ hứa với vợ nhưng sau đó lại đâu đóng đó.
Thực ra hồi yêu nhau với lúc mới lấy nhau, hắn cũng chiều chuộng vợ ra trò ấy chứ. Nhưng dần dà, hắn tan làm là chỉ muốn đi nhậu lai rai với đám bạn, hoặc về nhà cơm nước xong rồi cắm mặt vào máy tính chơi game. Con cái, nhà cửa ư, chả phải đã có vợ hắn rồi sao? Những việc đó đâu phải là việc chính của đàn ông, họ giúp được ít nào thì hay ít đó, không thì phụ nữ cũng phải tự mình sắp xếp mà chu toàn chứ!
Thứ nữa, giờ là vợ rồi chứ có phải là một cô nàng độc thân, tự do mà hắn cần cưa cẩm để lấy được nữa đâu. Có ai câu được cá rồi mà vẫn còn nhét mồi vào miệng cá nữa không? Có họa là dở hơi! Vì thế, giờ đây hắn đâu việc gì phải ra sức lấy lòng vợ nữa, vì có thách kẹo vợ hắn cũng chả dám bỏ hắn đâu mà. Này nhé, đàn bà ấy mà, họ chả bao giờ muốn bỏ chồng hết, trừ phi bần cùng, anh chồng ấy quá sức chịu đựng của họ mà thôi. Hắn chỉ gọi là thiếu quan tâm một chút, hơi lười tí tẹo thì có gì là to tát. Đầy lão ngoại tình như chảo chớp, đánh bạc thua cắm cả nhà mà vợ cũng có bỏ được đâu!
Chính vì những lí lẽ đó, mà những lời than vãn, trách móc của vợ chẳng khiến hắn xi nhê, chột dạ gì cả. Hắn biết vợ hắn đã tìm mọi cách để thay đổi chồng, hắn cũng thay đổi được vài hôm đấy, rồi cuối cùng lại ngựa quen đường cũ, trở lại là con người như hắn vốn vậy. Vợ hắn chán nản vô cùng, hắn biết nhưng cũng chẳng biết phải làm sao nữa, chỉ đành an ủi vợ: “Tính anh từ xưa đã thế rồi mà! Anh tưởng em học được cách thích nghi rồi chứ!”.
Nhưng tới 1 ngày, vợ hắn đã dám làm 1 việc mà có nằm mơ hắn cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi. Sau vụ cãi nhau nảy lửa, vợ hắn hét lên: “Tôi chán ngấy anh rồi!”, rồi sau đó hùng hổ đi viết đơn li dị, ném vào mặt hắn. Bị đụng chạm tự ái, hắn ngay lập tức kí roẹt 1 cái, rồi ném trả vợ, còn thách thức: “Để xem mai cô có dám đi nộp không?”. “Anh yên tâm, từ trước tới giờ tôi đâu phải là người động có chuyện gì là mang tờ đơn ly hôn ra dọa. Hôm nay tôi đã suy nghĩ kĩ càng, tôi chịu đựng cái thói vô tâm, ích kỉ của anh từng ấy năm đã là quá đủ rồi, giờ đây tôi thà nuôi con 1 mình còn hơn là tiếp tục nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh!” - vợ hắn bình tĩnh trả lời, rồi cầm tờ đơn đi mất.
Sau hôm đó, vợ chồng hắn chiến tranh lạnh. Hắn bực lắm, vì chưa khi nào thấy vợ dám thái độ với mình như thế. “Quả này phải nghĩ cách dằn mặt vợ cho ra trò, để sau chừa cái thói hỗn với chồng đi mới được!” - hắn nhủ nhầm. Nhưng khi hắn chưa kịp thực hiện ý định của mình thì giấy gọi của tòa án đã tới tay, khiến hắn bàng hoàng, sửng sốt không để đâu cho hết. “Vợ mình dám làm thật?” - mặc dù trong lòng ngổn ngang đủ mọi thứ tư vị nhưng có lẽ vì quá sốc, hắn chỉ thốt lên được mỗi câu nói ấy.
Lên tòa hòa giải lần 1, cô thẩm phán hỏi hắn: “Anh có biết tại sao vợ anh nộp đơn ly hôn không?”. “Tôi rất bất ngờ, tôi không nghĩ bản thân mình lại khiến cô ấy chán ngán và mệt mỏi như vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ chia tay với cô ấy cả!” - hắn hoang mang trả lời, thành thật và đáng thương đến lạ, còn đâu cái kiểu bất cần, kiêu căng trước đây nữa. Mặc dù hắn bày tỏ rõ ràng như thế, nhưng kết quả của lần hòa giải thứ nhất, vợ hắn vẫn kiên quyết muốn li dị!
Trở về nhà, hắn để ý thấy vợ hắn thường xuyên có những tin nhắn lạ và những cuộc điện thoại khả nghi. Hắn thắc mắc thì vợ hắn thản nhiên: “Tôi với anh đã sắp không còn là vợ chồng, anh quan tâm tới đời sống riêng của tôi làm gì!”. “Vậy ra đã có người đàn ông khác quan tâm tới vợ mình rồi! Có phải trong lúc vợ đang chán mình tới tận cổ thì gã đó nhảy vào tán tỉnh nên vợ mình xiêu lòng không, càng thêm quyết tâm bỏ mình?” - lạ thay, hắn chẳng ghen, giận với vợ mà bỗng dưng lo cho vợ lạ thường, sợ vợ ngây thơ, yếu lòng sẽ bị gã đàn ông kia lợi dụng. Hắn nói với vợ, vợ hắn im lặng 1 chút rồi cười mỉa: “Chả liên quan đến anh!”. Lòng hắn trùng xuống, buồn thê thảm.
Lần hòa giải thứ 2, mặc dù hắn xuống nước rất nhiều nhưng vợ hắn vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định. Về nhà, mỗi khi chơi với con trai, nhìn vào ánh mắt ngây thơ chưa vương bụi trần của con là hắn lại đau lòng. Ôm con vào lòng thật chặt, hắn sợ lắm, sợ một ngày cái gia đình này sẽ tan nát. Nghĩ tới lúc đó là hắn cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào nữa, nếu cái ngày đó xảy đến thì đó cũng là lúc hắn mất tất cả chẳng còn lại gì.
Hòa giải lần thứ 3, hắn biết chỉ còn lần này thôi, cơ hội cuối cùng để hắn và vợ còn có thể ở lại bên nhau. Đứng trước ranh giới được và mất ấy, hắn đã không kiềm chế được, vừa nói “Anh không muốn li dị” vừa rơm rớm nước mắt ngay tại tòa. Vợ hắn cố che giấu giọt nước mắt chỉ trực trào ra, sau 1 lúc suy nghĩ thì phán gọn lỏn, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường: “Nếu anh thật sự còn muốn cái gia đình này, tôi cho anh 1 cơ hội cuối cùng!”. Ngỡ ngàng trong giây lát, hắn lao đến ôm chặt lấy vợ, cười tươi sung sướng, y như cái hồi vợ hắn nhận lời tỏ tỉnh của hắn vậy.
Những ngày sau đó, hắn bỗng dưng lột xác trở thành một con người khác hẳn, chăm chỉ làm việc nhà cho vợ, chơi với con, tâm lí với vợ hết biết, chả còn thiết tha đến đám chiến hữu rủ đi nhậu nhẹt nữa. Mà hắn làm những việc đó hoàn toàn tự nguyện và vui vẻ chứ không phải chỉ để mục đích lấy lòng vợ cho qua chuyện, vì hắn nhận ra, hắn còn yêu vợ con rất rất nhiều, và để mãi giữ được gia đình, hắn phải khiến vợ con hắn hạnh phúc. Trong lúc ấy, hắn đâu biết, vợ hắn thi thoảng lại nhìn trộm hắn mà cười thầm trong bụng: “Quả là chỉ có tung ra đòn quyết định ấy mới trị được tận gốc căn bệnh của anh mà thôi!”.