Tôi biết mình không còn trẻ trung, da mặt bắt đầu xệ xuống, đuôi mắt nhiều vết chân chim. Mỗi tuần một lần nằm hai tiếng đồng hồ trong tiệm spa cũng chỉ níu kéo được phần nào dấu vết của thời gian, gánh nặng con cái và trăm công việc không tên suốt 20 năm làm vợ, làm mẹ, làm dâu con trong một gia đình nổi tiếng là gia trưởng.
Bạn bè vẫn bảo số tôi “chuột sa chĩnh nếp”, chẳng đẹp cũng chẳng phải con nhà gia thế nhưng vẫn lấy được tấm chồng tử tế, biết “sợ” vợ và thương con. Tôi biết chồng hơn tôi nhiều thứ, có công việc tốt, học hàm, học vị cao và quan hệ xã hội rộng rãi.
Anh có nhiều lựa chọn nhưng anh đã chọn tôi vì với anh, gia đình là hậu phương, người phụ nữ phải tề gia nội trợ giỏi giang, chăm sóc con cái chứ không ham hố công danh hay xuôi ngược cạnh tranh với nam giới. Tôi học trung cấp kế toán, công việc thu ngân ở một doanh nghiệp nhỏ gần nhà đủ điều kiện để đáp ứng những gì anh muốn.
Sau đám cưới, anh bảo “kế hoạch 5 năm lần thứ nhất là em sinh cho anh hai đứa con, còn anh mua cho em một cái nhà”. Mới 3 năm tôi đã hoàn thành kế hoạch còn anh chỉ sau 2 năm cưới tôi đã mua được nhà cao cửa rộng. Sau 5 năm anh bảo bước sang “kế hoạch 5 năm lần thứ hai, con lớn vào trường chuyên, lớp chọn, con bé vào lớp điểm, trường hạng A”.
Vậy là toàn bộ thời gian của tôi được dành cho việc đưa đón con đi học, hết học chính tới học phụ. Xuân, hạ, thu đông rồi lại xuân, cô lớn tốt nghiệp cấp ba, đang săn học bổng đi Nhật, cậu út vào lớp 11 chuẩn bị săn học bổng đi Úc.
Không phải bây giờ có tuổi rồi tôi mới sợ mất chồng mà ngay từ khi còn đang yêu, tôi đã có suy nghĩ phải giữ người đàn ông của mình. Lúc son rỗi, giữ cho mình, khi có con cái, giữ chồng là giữ cha cho con. Tôi không từ một “thủ đoạn” nào để buộc anh phải nhớ anh có vợ, có con. Mỗi ngày tôi đều gọi điện “kiểm tra” anh vào các khung giờ nhạy cảm, quần áo anh tôi “đánh số” từng chiếc, có “đồ lạ” trong nhà là tôi truy tới cùng.
Nếu anh đi công tác không ngủ ở nhà thì cả buổi tối tôi thường xuyên gọi vào máy cố định của khách sạn, kiểm tra lễ tân xem có “gái lạ” lên phòng anh không. Lâu dần anh “mang tiếng” khắp cơ quan và bạn bè là lấy vợ ghen cỡ “hoạn thư”, nhưng cũng nhờ thế “gà móng đỏ” với các loại “chân dài” không dám đòng đưa với chồng tôi. Có thích chắc cũng chỉ dám đứng xa xa mà ngó.
Chồng tôi chẳng thích thú gì với kiểu tra soát của tôi nhưng chịu đựng mãi cũng thành quen. Nhiều hôm, tôi bận làm đẹp không nhắn, gọi là anh thắc mắc: hôm nay lạ nhỉ?
Chúng tôi sắp trải qua giai đoạn 3 của hôn nhân, tới giờ phút này tôi vẫn chỉ phải “ghen bóng ghen gió” với đôi tin nhắn “đi lạc” của anh, những lần anh cố tình không thưa máy sau đó nói đang họp hành. Cô bạn thân bảo “đàn ông đã ngoại tình thì họ giấu rất giỏi, ai biết ma ăn cỗ chỗ nào”, tôi cũng đa nghi nhưng “mắt không nhìn thấy tim không đau”, càng ngày tôi càng gia tăng các biện pháp giữ chồng, không để anh “một phút xao lòng” rồi đổ cho “hoàn cảnh xô đẩy”. Chồng mình, mình phải giữ chứ, sao lại không?