Truyện mini: Giáo sư Tung và lão ăn mày

Truyện mini: Giáo sư Tung và lão ăn mày
TP - Sau tháng tư năm 75, giáo sư Tung hoàn toàn cô độc, cô lập với xung quanh. Trong căn hộ nhỏ nơi góc phố, từ vài mươi năm qua, mỗi tháng ông nhận được trăm rưỡi đô do thằng Cả ở Bỉ gửi về. Tạm gọi là qua ngày đoạn tháng. 

Một sáng, lão ăn mày gõ cửa. Lúc đó ông có mấy tờ năm trăm bưu tá vừa mang đến. 

- Lão có tiền thối không? - Ông cầm trên tay tờ bạc như sẵn sàng đưa cho lão.

Lão nhìn vào mắt ông, ngần ngừ giây lát, nói:

- Dạ không, ông à.

- Tôi chẳng còn đồng lẻ nào cho ông nữa, - ông toan đóng cửa, bất ngờ quay lại.

- Hay thế này. Lão xin đâu đi, chiều về có tiền đến đây tôi đưa. Cho lão năm chục đó.

Giáo sư Tung nói. Lão ăn mày quay đi. Chiều, không thấy lão lại. Hai chiều, ba chiều, gần một tháng qua... chẳng biết tăm hơi lão ăn mày đâu. Hẳn lão giận, ông nghĩ, nghe áy náy. Bỗng một sáng nọ, ông thấy lão ăn mày đứng trước cửa, dường khá lâu. 

- Tôi có tiền thối cho ông rồi đó, - lão nói.

- Tôi cũng vừa có tiền lẻ đây, - giáo sư Tung đưa cho lão tờ năm chục.
Lão ăn mày nói cảm ơn, gật đầu chào ông, bước đi.

* Quê hương

Năm ngoái, T. mời tôi ghé nhà chơi. T., bác sĩ một bệnh viện huyện. Bạn có người vợ sở hữu đôi mắt đen, nụ cười hiền. Hai người có hai đứa con gái và một bé trai rất kháu. Họ sống trong căn nhà ngói có sân rộng bên cạnh khu vườn ông bà để lại khá đẹp. Gia đình nhỏ của bạn tôi hạnh phúc trong quê hương thật thanh bình. 

Năm nay ghé bạn. Bạn đang rao bán đất vườn, và lo chạy giấy tờ chuyển trường cho con vào học Sài Gòn. - Để tránh hạt nhân, với lại cũng cần cho tương lai mấy đứa, ông à. - T. nói.

Năm ngoái, không biết từ đâu, lũ ong bay về làm tổ trên cành cây me chậu nhà tôi. Dễ thương, và rất vui mắt. Đang yên lành, đột ngột chiều nay cả đám tản bay tứ tán. Tôi ngó xuống con hẻm, toán diệt sâu bọ phường vừa đi qua. Đánh hơi mùi thuốc, ong bỏ tổ bay đi, làm thành từng đám nhỏ trên cao. Vài chục con rớt xuống mái tôn. Lạ, vẫn còn khoảng dăm bảy con không chịu rời tổ. Tôi nghĩ chắc chúng bay không kịp.

Tôi hi vọng, khi hết mùi thuốc, lũ ong sẽ về tụ lại. Nhưng không. Sáng ngày, chỉ còn thấy cái tổ chỏng chơ cùng mấy xác ong cảm tử bám tổ quê hương.

* Câu cá và làm thơ

Truyện mini: Giáo sư Tung và lão ăn mày ảnh 1

Chiều. T. vẫn ngồi câu chỗ cũ bên mương con. Q. vác chà-leng đi qua, hỏi:

- Xế giờ được nhiêu rồi?

- Hai rô con, - T. nói.

- Trời đất! Cái mương bé tí, mi đắp đầu này chặn đầu nọ, xách thùng tát xíu là xong. Vừa nhanh vừa chắc ăn, sao lại ngồi phơi nắng cho khổ

thế chứ…

- Nói vậy khác gì đi hỏi thi sĩ, có câu chuyện hay, sao không viết báo, vừa ngắn vừa gọn với chắc cú đi, lại ngồi làm thơ…

* Thiên đường đã mất

Ở đó tôi được ban cho đôi cánh - đôi cánh bền, đẹp và nhất là - luôn luôn mới, để tự do bay đi bay lại trong bầu trời bao la không chút bụi bặm và, luôn luôn mát lành.

Ở đó tôi sở hữu nhiều cô gái đồng trinh xinh đẹp, những cô gái phục hồi trinh tiết sau khi ăn nằm với tôi mà không cậy đến dao kéo thẩm mĩ viện; những cô gái không bao giờ biết lườm nguýt, nói chi đánh ghen đến tôi phải ra tay can thiệp.

Ở đó tôi có sẵn nguồn sữa vô tận luôn hợp khẩu vị.
Ở đó không có gì là không ưng ý.
Tất cả.
Nhưng tôi muốn trở về.
Ở đó chưa hết tuần, tôi đòi Thượng đế cho trở về.
Trở về lần nữa với cõi người ta.

Minh họa chùm truyện: Phương Hoa

Post by Báo Tiền Phong.

MỚI - NÓNG