Nghe thầy bói, vợ khăn gói theo trai trẻ để… giải hạn

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
TPO - Hôm thứ 7 vừa rồi được nghỉ làm sớm, tôi ghé quán café đón vợ, thấy đứng quầy là 1 cô gái lạ, hỏi ra mới biết vợ tôi nghỉ làm từ sáng, sợ vợ đau ốm gì tôi vội trở về nhà, thấy đồ đạc của vợ không còn trong tù. Trên bàn là bức thư vợ viết vội nói rõ em xin lỗi tôi, xin lỗi con, em phải rời nhà theo một trai trẻ để “giải hạn” như lời thầy bói phán, nếu không gia đình tôi sẽ tiếp tục gặp hạn nặng khó bề giữ yên được tính mạng! 

Phượng, vợ tôi vừa trẻ, vừa xinh, ai cũng bảo em đã 27 tuổi mà như gái 20. Vợ chồng tôi đã ở với nhau được gần 5 năm, con gái đầu lòng 3 tuổi trắng trẻo, thừa hưởng nét đẹp của mẹ nên dễ thương lắm.

Không phải “mèo khen mèo dài đuôi” mà thực sự nhìn vợ tôi đúng là “gái một con trông mòn con mắt” khiến tôi càng ngày càng yêu vợ hơn. Tôi 29 tuổi, là nhân viên bán hàng của 1 cây xăng trên quốc lộ, công việc khá bận rộn và độc hại vì hàng ngày phải tiếp xúc với hóa chất xăng dầu, song bù lại lương, thưởng cũng khá nên tôi không muốn bỏ nghề.

Còn Phượng, em là nhân viên đứng quầy của một quán café giải khát rất đông khách, mà tình yêu của chúng tôi cũng bắt nguồn từ chuyện tôi là khách ruột vì ghiền cà phê và ngắm trộm Phượng cho đến khi Trời cho chúng tôi về sống chung dưới một mái nhà với nhau.

Sài Gòn đất chật, người đông, vợ chồng lại có thu nhập qua khiêm tốn nên chúng tôi hài lòng với một căn hộ thuê trong con hẻm nhỏ bình yên tiện đường cho cả tôi và Phượng đi làm. Buổi cơm tối sum họp có đủ vợ, chồng cùng con gái vui vẻ, đầm ấm khiến tôi càng thêm yêu thương, càng biết ơn cô vợ trẻ xinh đẹp, đảm đang của mình.

Tôi gắng sức làm việc, chi tiêu tiết kiệm để luôn bảo đảm nguồn tài chính ổn định, để Phượng không phải quá gò bó, quá tính toán, chắt bóp trong sinh hoạt hàng ngày.

Thế nhưng người tính không bằng Trời tính, cuộc sống yên lành của gia đình tôi bị đảo lộn khi cách đây một năm, bố vợ tôi đang mạnh khỏe bỗng dưng mắc bệnh nan y, quê nghèo, mọi thu nhập trông vào củ khoai, hạt thóc, anh trai vợ cũng chẳng có khả năng giúp bố vì nặng gánh 3 đứa con lít nhít.

Cuối cùng vợ chồng tôi thống nhất đón bố vào Sài Gòn chữa chạy. Vét đến đồng tiền cuối cùng để cứu bố, nhưng bố vẫn bỏ mọi người ra đi. Chưa kịp nguôi ngoai nỗi buồn, chưa tích lũy lại kinh tế thì mẹ vợ tôi lại phải phẫu thuật thay van tim.

Rồi cái câu “họa vô đơn chí” ám vào nhà tôi khi con gái tôi bị sốt xuất huyết một trận tưởng không qua khỏi. Nhìn Phượng xơ xác, gầy yếu tôi thật xót xa, vì vậy tôi giấu vợ, vay bạn bè ít tiền để đưa Phương và con gái về quê nội một tuần nghỉ ngơi, thư giãn cho Phượng đỡ buồn, đỡ nghĩ ngợi quẩn quanh…

Thấy gia cảnh nhà tôi liên tiếp gặp chuyện chẳng lành, mấy cô em họ thủ thỉ xui vợ tôi đi xem bói, vì ở làng bên có thày giỏi lắm, phán đâu trúng đó, hạn nặng bao nhiêu cũng giải được nên khi vợ tỏ ý muốn đi, tôi không dám cản.

Tốn một mớ tiền đặt lễ, làm bùa, làm phép theo thày bói ở làng, về tới Sài Gòn, Phượng như người khác hẳn. Em sắm sửa váy áo, son phấn còn hơn thời con gái, rồi vắng nhà liên miên với lí do đã theo quẻ bói thì theo đến cùng mới có kết quả…

Hôm thứ 7 vừa rồi được nghỉ làm sớm, tôi ghé quán café đón vợ, thấy đứng quầy là 1 cô gái lạ, hỏi ra mới biết vợ tôi nghỉ làm từ sáng, sợ vợ đau ốm gì tôi vội trở về nhà, thấy đồ đạc của vợ không còn trong tù. Trên bàn là bức thư vợ viết vội nói rõ em xin lỗi tôi, xin lỗi con, em phải rời nhà theo một trai trẻ để “giải hạn” như lời thầy bói phán, nếu không gia đình tôi sẽ tiếp tục gặp hạn nặng khó bề giữ yên được tính mạng! Ôi! Phượng của tôi ngây thơ hay em tính toán thiệt hơn, khi biết cảnh nhà ngập trong nợ nần và tôi thì không biết bao giờ mới thoát khỏi kiếp nghèo túng mà đem lại giàu sang, sung sướng cho em? Tôi phải làm gì bây giờ? 

MỚI - NÓNG