Lên Fanxipan với những người bạn Mông

Lên Fanxipan với những người bạn Mông
TP - Khởi hành từ Hà Nội tối 12 tháng Ba, tức ngày 5 tháng Hai âm lịch, ngày Tân Hợi, Thiên hỷ, Tam hợp. Lịch vạn sự 2008 còn ghi rõ xuất hành là ngày đẹp.

8 giờ sáng hôm sau chúng tôi đã có mặt ở Trạm Tôn để sẵn sàng cho cuộc chinh phục ngọn núi được mệnh danh là Nóc nhà Đông Dương.

Từ ô tô bước xuống khoảng sân rộng Trạm Tôn, tức là cổng chính vườn Quốc gia Hoàng Liên, đã thấy một tốp khá đông, người Kinh có, người Mông có. Xung quanh họ la liệt những gùi hàng và ba lô túi xách.

Anh Thiện, đội trưởng đội hướng dẫn viên du lịch 4 người mời một người Mông thấp bé đã luống tuổi, giới thiệu với chúng tôi: “Đây là bác Mã A Ly, đội trưởng đội Potơ 5 người. Đội của bác có trách nhiệm phục vụ đoàn chúng ta trong suốt ba ngày leo núi. Còn đây giới thiệu với bác Ly, anh Bình, đoàn trưởng đoàn du lịch 9 người. Anh em Tua gai chúng tôi có phận sự đưa đón và hướng dẫn đoàn đi đến nơi về đến chốn an toàn, mọi sinh hoạt ăn ở trên đường đều do Potơ thu xếp. Có việc gì hai người cứ trao đổi trực tiếp với nhau”.

Bác Ly nói với chúng tôi: “Những cái mang được thì mang, những cái không mang được cứ để cu tỉ Potơ mang cho!”. “Cu tỉ” tiếng Mông nghĩa là anh em ruột thịt họ hàng thân thích...

5 Potơ người Mông với 5 chiếc gùi lớn, trong đó đã thấy chất đầy gạo mỳ, mắm muối, thịt trứng, rau đậu... đủ lượng phục vụ ngày ba bữa cho 18 miệng ăn trong suốt ba ngày leo núi đi về.

Ngoài ra lại còn 18 chiếc túi ngủ cuốn gọn trong bao căng tròn như  những chiếc bao cứu sinh. 3 tấm bạt lớn mang theo dự phòng khi không có lán ngủ sẽ trải ra nền đất lấy chỗ ngả lưng cho mọi người. Rồi thì nồi niêu bát đũa và dụng cụ nhà bếp phục vụ cho các bữa ăn.

Đấy là chưa kể đồ dùng cá nhân và dao quắm đi rừng, từng potơ bao giờ cũng có đầy đủ. Anh em trong đoàn chúng tôi ai cũng một ba lô quần áo, đồ dùng cá nhân đủ thứ khoác vai.

Còn lại những thứ không thường xuyên dùng đến trên đường như quần áo ấm, chăn, áo mưa, dây thừng leo núi, và đặc biệt là nước uống dự trữ. Thuốc thang bông băng, bia lon, nước ngọt, rượu và đồ nhậu khô cho cả đoàn... tất tật đều tập trung lại nhờ cu tỉ Potơ mang giúp.

Trước khi xuất phát, chúng tôi được đội trưởng Tua gai Đinh Văn Thiện phổ biến tóm tắt nội quy đi đường và lộ trình leo núi...

Lên Fanxipan với những người bạn Mông ảnh 1
Đôi vợ chồng trẻ người Mông

Dọc đường

Tôi còn đang chập chờn trong dòng suy tưởng thì nghe tiếng Thiện phát lệnh lên đường. Đội Potơ xuất phát trước. Năm người Mông quần áo sắc chàm đồng phục theo đội hình hàng dọc, hai tay khoanh chặt trước ngực, ai nấy đều cúi rạp để những chiếc gùi chở hàng cao vượt đầu luôn gắn chặt trên lưng. Chỉ nhoáng cái đã thấy bóng họ mờ dần phía hẻm núi xa.

Con đường lúc lên cao lúc xuống thấp, lúc vượt núi lúc băng rừng và độ khó cứ mỗi lúc một tăng thêm. Những câu chuyện râm ran ban đầu thưa thớt dần rồi cuối cùng là tắt hẳn.

Giãn cách đội hình mỗi lúc một xộc xệch rồi tự nhiên tách ra thành từng nhóm hai, ba người. Áo gió đồng phục cởi ra khoác lên ba lô, rồi áo len cũng trút ra nốt.

Mới khoảng nửa giờ quanh quẩn ở chân núi mà trông người nào người nấy đã cứ mướt mát như quân thất trận. Lên đến đỉnh một ngọn đồi rộng và khá bằng phẳng, cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi.

Đội Potơ đã đến trước từ lúc nào không biết, mọi người ngồi cụm lại bên một tảng đá lớn. Ông Ly đang cho mấy con gà trong rọ tre uống nước, đây là thứ thực phẩm tươi sống mang theo dự trữ cho bữa liên hoan tối ngày thứ hai, mừng thành công cuộc chinh phục Fanxipan.

Mấy chàng trai Mông người ngồi người nằm ngửa trên đất, riêng có Mã A Giô, con trai út ông Ly lại đang ngồi thổi kèn lá. Những điệu nhạc Mông không lẫn vào đâu được cứ to nhỏ dặt dìu theo gió xa gần bay đi.

...Trước khi tiếp tục lên đường, tôi khoác chiếc ba lô lép kẹp của mình đi lại phía Sùng A Vàng bắt chuyện: “A Vàng khỏe quá, gùi nặng thế mà leo núi cứ như không”.

A Vàng nhìn tôi cười thật thà: “Cũng không khỏe đâu, việc làm thì phải làm thôi. Công ty thuê cu tỉ chúng mình để gùi hàng mà”!. Tôi chợt hiểu ra, cái kiểu hỏi han chia sẻ như cách chọc gậy xuống nước vừa xong, không khéo lại hóa ra là sự xã giao nhạt thếch...

Càng vào rừng sâu, núi càng cao, dốc càng đứng, cây rừng càng rậm rịt. Nhưng cũng chính những bộ rễ cây mọc tỏa ra mọi phía cao thấp, vô hình trung đã biến thành những bậc cầu thang nâng bước người đi. Và những đoạn rễ nổi như thế đã trở thành những tay nắm tự nhiên, giúp chúng tôi luôn có thế co người lao lên phía trước.

Nhưng cho dù thế nào thì sức lực cũng cứ giảm sút rất nhanh. Thời gian mỗi chặng đi cứ rút ngắn dần mà thời gian nghỉ lại cứ kéo dài ra...

Phong cảnh rừng núi luôn thay đổi. Thoạt đầu là rừng sa mu. Rồi rừng trúc cao vút. Tiếp đến là rừng gỗ giổi cổ thụ vài trăm năm tuổi xen kẽ với rừng thảo quả người dân trồng trọt và thu hoạch hàng năm. Đỗ quyên, một loại cây đặc hữu của Fanxipan. Vào mùa này đỗ quyên nở bạt ngàn trên mỗi nẻo đường đi...

Đánh vật với chính mình theo cái cách như thế, cuối cùng vào lúc chính Ngọ 12 giờ trưa, chúng tôi cũng tha nhau đến được Lán Một. Lán Một là thung lũng nhỏ nằm giữa rừng đường đi, trên đó người ta dựng một cái lán bằng gỗ, xung quanh thưng bằng thân trúc, mái lợp bạt ni lông...

Khi chúng tôi bước chân tới trung tâm khu lán trại thì đã thấy nhiều đoàn khách du lịch ngồi rải rác thành từng nhóm đó đây, tây cũng có mà ta cũng có. Đấy là những người ngồi nghỉ ngơi ăn uống lấy sức để leo tiếp, hoặc đã lên tới đỉnh Fanxipan và đang trên đường trở về.

Cánh chúng tôi vừa mới tháo ba lô và còn đang ruỗi chân ruỗi cẳng cho đỡ mỏi, thì đã thấy bác Ly chạy lại thông báo: “Chúng  mình cứ nghỉ một lúc cho khỏe xong là ăn cơm ngay thôi mà”.

Nhìn sang phía bên kia đã thấy mấy anh con trai của bác, kẻ đứng người ngồi vây quanh mấy cái bếp đang bốc lửa rừng rực và mùi thức ăn ngào ngạt cũng từ đấy bay sang. Thì ra đội Potơ đã đến trước chúng tôi ít nhất cũng phải cả tiếng đồng hồ.

Bữa cơm đầu tiên giữa rừng của chuyến leo núi do cu tỉ nhà Mã A Ly nấu nướng, tuy chẳng sơn hào hải vị gì, chỉ có canh bắp cải xào, thịt lợn kho, đậu rán sốt cà chua, nhưng mà sao thấy ngon miệng lạ lùng.

Khi mọi người đứng dậy thì cơm canh đều sạch bách. Nhanh nhẹn như một màn kịch múa, A Giô và A  Vàng thu dọn bát đĩa nồi niêu đem ra suối rửa. A Dín con trai thứ hai bác Ly và A Giáy cháu gọi bác bằng chú ruột, cả hai thoăn thoắt nhặt nhạnh tất cả giấy ăn, vỏ hộp, vỏ hoa quả trên bàn, dưới đất. Giấy ăn túi ni lông được vo viên ném vào bếp than hồng đốt ngay tại chỗ, các loại lon bia chai nhựa được quẳng vào một cái sọt bên căn lều, còn vỏ hoa quả thì vứt vào một cái sọt lớn gần đấy.

Tất cả lại đều gọn ghẽ tinh tươm như lúc mới đến. Mã A Ly nói với chúng tôi, đấy là quy định của Ban quản lý Vườn Quốc gia Hoàng Liên, các Potơ và Gai phải thực hiện nghiêm chỉnh.

Chúng tôi tranh thủ ngả lưng lên ba lô ngay trên mặt đất, chừng nửa tiếng sau cả đoàn lại lên đường. Độ khó khăn và hiểm trở của cung đường mới thì cứ ngày một tăng lên.

Rừng chiều đổ bóng thật nhanh, mới chỉ khoảng ba giờ mà trời đã tắt nắng. Ánh sáng yếu ớt từ đỉnh núi cao hắt xuống không đủ sức xuyên qua những tán lá dầy đặc và ướt mờ sương núi. Lần mò trong cánh rừng nguyên thủy nhập nhoạng như thế cho tới sáu giờ chiều, nhọ hẳn mặt người, chúng tôi mới tới được Lán số Hai.

Xem ra Lán Hai có phần khang trang hơn Lán Một. Ngoài gian lớn cho khách và gian nhỏ cho người trông coi, ở đây bàn ăn và bếp đun đều được bố trí trong nhà có mái che đàng hoàng.

Tất cả lán trại được dựng lên thành một khối liên hoàn hình chữ U. Bác Ly ra đón chúng tôi và bảo là trong bếp có nhiều nước nóng, mọi người đi rửa mặt cho khỏe, nghỉ ngơi rồi ăn cơm tối.

Chúng tôi cất ba lô vào trong lán rồi tranh thủ đi rửa mặt mũi chân tay. Cái khoản nước nóng già pha muối mà ngâm tay với rửa mặt sau một ngày leo núi, kể ra cũng khó có vị thuốc nào sánh bằng.

Tối nay chỉ có đoàn 18 người chúng tôi ghé qua và ngủ đêm tại đây. Lúc này, lẫn trong số anh em Mông quen thuộc đang tíu tít chuẩn bị bữa cơm tối, tôi thấy có một cô gái Mông rất trẻ, và có thể gọi là xinh nữa.

Cô gái lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh A Giô. Tôi hỏi thì bác Ly cho biết đấy là vợ của Giô, sinh năm 91, kém Giô một tuổi, chúng nó mới cưới nhau được bốn tháng nay.

Thế rồi trong lúc chờ đợi bữa cơm, bên bếp lửa hồng giữa cánh rừng đại ngàn lưng chừng đỉnh Fanxipan, tôi đã được bác Ly kể cho nghe về gia cảnh và đặc biệt là công việc Potơ của mình.

Gia đình bác ở bản Cát Cát, vợ chồng có ba con trai với một con gái, đến nay đều đã có vợ có chồng. Nhờ vào nghề du lịch phát triển trong những năm gần đây mà người dân  trong vùng, già trẻ trai gái đều có thêm việc làm, vì thế mà cuộc sống mọi người đã được no đủ hơn.

Bây giờ vợ bác cùng lũ con gái và con dâu quanh năm lo se sợi, nhuộm vải và dệt thổ cẩm mà cũng không hết việc. Đàn ông trong nhà đến mùa leo núi thì cùng nhau vào đội Potơ đi gùi hàng cho khách du lịch.

Vợ của A Gio là cháu kiểm lâm trên tỉnh, nên vợ chồng nó được giao việc trông nom Lán Hai này, thỉnh thoảng A Giô bỏ cho vợ trông lán một mình để đi Potơ cho đỡ cuồng cẳng mà lại có thêm tiền.

Ở trong bản Cát Cát thường những gia đình Mông đông con trai thì lập ra một đội Potơ, nếu không thì hai ba nhà một đội. Toàn anh em con cháu ruột cả nên mới gọi là cu tỉ Potơ. Chỉ có người Mông mới đi làm Potơ thế này.

Khi có khách du lịch leo núi, công ty du lịch ở Lào Cai hoặc Sa Pa sẽ gọi điện giao việc, tùy khách đông hay vắng mà họ yêu cầu bố trí Potơ cho đủ, trung bình cứ hai khách một Potơ. Với người nước ngoài, đôi khi phải nhiều hơn vì họ mang theo đủ thứ, có khi cả lều bạt, cả nước rửa ráy cũng phải gùi lên tận đỉnh Fanxipan.

Cứ sau khi khách du lịch thanh toán tiền đủ cho công ty thì công ty trả tiền công cho đội trưởng Potơ 70 nghìn/một người/một ngày. Như chuyến này 5 potơ đi trong 3 ngày, mỗi cu tỉ được 210 nghìn đồng, cả đội được một triệu năm chục đồng. Còn tiền ăn 3 ngày Potơ không phải trả, công ty bao ăn...

Vui câu chuyện, Mã A Ly còn kể cho tôi nghe những điều vui buồn xẩy ra xung quanh công việc của bố con bác. Nhiều người có cái bụng tốt thì làm cho chúng mình vui, nhưng cũng có người không dễ tính đâu...

Nhưng mà những người như thế không nhiều lắm đâu, có nhiều người khác tốt hơn, sau khi xuống núi ăn cơm chia tay, ai cũng biết cảm ơn cu tỉ Potơ, lại còn cho cả tiền Típ nữa! Tôi bảo tiền nhiều thế uống rượu sao cho hết?

Bác Ly cười khà khà mà rằng, con trai Mông bây giờ không uống rượu nhiều như trước nữa. Con bác đứa nào cũng dành tiền mua được xe Minskơ, xe Honda, đến mùa mưa không có khách leo núi thì lại chở xe ôm cho khách đi thăm bản, đi Tả Van, Tả Phìn, Thác Bạc, Cổng Trời. Cái du lịch phát triển nó hay thế đấy, quanh năm có việc kiếm tiền, còn có lúc nào mà uống rượu nữa đâu!...

Lên Fanxipan với những người bạn Mông ảnh 2
Xuân về trên dãy Hoàng Liên

Từ đỉnh núi...

Sáng hôm sau dậy sớm, trời lạnh buốt và sương mù bao phủ. Anh em cu tỉ dọn dẹp giường phản, cuộn túi ngủ vào bao cho cả đoàn rồi phục vụ mọi người ăn uống đâu đấy, bẩy giờ lại lên đường.

Đúng như phổ biến của Thiện sáng qua, từ lúc rời khỏi Lán Hai, hơn một giờ đồng hồ sau đó, chúng tôi luôn trong tư thế tụt dốc. Càng xuống sâu sương mù càng dày đặc, có lúc cách nhau hai, ba mét đã không trông thấy người mà chỉ nghe thấy tiếng.

Xuống đến chân khe của đỉnh Fanxipan, gió bỗng thổi mạnh hơn và cuốn đi tất cả mây mù, phút chốc trời lại quang quẻ, mặt trời le lói chếch từ phía Đông hẻm núi, những tia nắng đầu tiên rọi lại xuyên qua tán lá rừng, tỏa ra thành một chùm sáng hình rẻ quạt, óng ánh cả một vạt rừng nơi đoàn người đi qua.

Chúng tôi ngồi nghỉ lại dưới chân khe, chấn chỉnh đội hình trước lúc bước vào chặng đường khó khăn và nguy hiểm nhất cả cuộc hành trình...

... Sau bẩy tiếng đồng hồ xuất phát từ Lán số Hai, hai giờ chiều ngày 14 tháng Ba năm 2008, đoàn leo núi 9 người chúng tôi, cùng với 9 Tua Gai và cu tỉ Potơ, kẻ trước người sau, đã lần lượt đặt chân lên được điểm cao nhất của đỉnh Fanxipan.

Lúc này trời đã ngả về chiều, tầm nhìn như bị khóa chặt. Tất cả đều chìm trong một bầu trời mù mịt mây giăng và một không gian hồng hoang gió núi. Ở đây không có bất cứ một vật nào lại không mang dấu ấn của gió. Rừng trúc lùn bao phủ sườn núi nằm rạp một chiều sóng lượn. Những dải áo khoác tứ thân của các chàng trai Mông phần phật múa lượn trong gió.

Những chiếc áo khoác đồng phục của chúng tôi đã được buộc sát vào người bởi những quai và dây ba lô, cũng bị gió lùa và cứ căng phồng lên từng khúc.

Tấm băng đỏ ghi dòng chữ “Đoàn chinh phục đỉnh Fanxipan” được trương lên, cứ căng phồng như cánh buồm. Tóc tai mọi người đều tung bay và rối bời...

Và đặc biệt là mây, chưa bao giờ và ở đâu mà bằng mắt thường, tôi lại thấy tầng tầng lớp lớp những đám mây dầy đặc, cuồn cuộn và miệt mài bay đi với tốc độ nhanh đến thế, như ở đây, trên đỉnh Fanxipan này.

Tôi ngồi trên tảng đá cao nhất có gắn cột mốc hình khối chóp ba cạnh bằng thép không rỉ, trên đó có rập nổi dòng chữ “Fanxipan - 3.143m”, để ngắm cảnh mây bay gió thổi.

Cách chỗ ngồi chỉ vài ba mét là sườn núi dốc đứng với độ sâu cả nghìn mét đá lăn. Trong khoảnh khắc tôi như bị rơi vào trạng thái nghẹt thở. Cảm giác về sự quá nhỏ nhoi và mỏng manh của con người trước thiên nhiên hoang dã làm cho tôi thấy choáng ngợp...

Mọi người háo hức quay phim chụp ảnh. Chụp cá nhân, chụp đôi, chụp tập thể, chụp ôm cột mốc, chụp đứng dang tay... Rồi gọi điện, rồi nhắn tin cho bạn bè, cho người thân yêu để đánh dấu tại chỗ mà thời khắc đáng tự hào này...

...Trong khi chúng tôi còn đang say sưa với những niềm vui không dứt, thì đội trưởng Tua Gai Đinh Văn Thiện đã kịp nhắc nhở mọi người cần khẩn trương ăn uống để còn xuống núi.

Bữa ăn đã được cu tỉ Potơ  dọn ra. Tất cả được bầy la liệt trên khoảng đất trống mặt bằng đỉnh núi, đều là đồ ăn nguội cho những chuyến đi xa, bánh mì gối, thịt hộp, bơ, pho mát, xúc xích, trứng luộc, bia, nước ngọt và hoa quả. Thật là một bữa tiệc no đủ về số lượng, ngon bổ về chất lượng, và vô cùng ấn tượng về thời gian và không gian.

Nhìn những người bạn Mông đang rụt rè ăn uống xung quanh, tôi chạnh nghĩ thầm, chẳng phải là ai khác, mà chính những người đàn ông Mông này mới là những nhân vật chính làm nên sự thành công cho các chuyến du lịch leo núi Fanxipan. Không có họ, không biết điều gì sẽ xẩy ra với những ai có ý tưởng muốn chinh phục ngọn núi kỳ vĩ này?

Chúng tôi rời đỉnh núi lúc ba giờ chiều khi gió bắt đầu trở lạnh. Mọi người đều im lặng và mải miết bước đi như muốn tranh thủ lúc trời còn sáng mà nhanh chóng rút ngắn chặng đường phía trước.

Theo chương trình đã định, chúng tôi sẽ đi theo con đường “Sống lưng”, tức là đường phân thủy của sườn phía Đông dẫy Hoàng Liên Sơn. Con đường này nối từ đỉnh Fanxipan về thẳng Lán Một, giống như là một đường huyền.

Con đường mới tuy có ngắn hơn nhưng nguy hiểm vì có rất nhiều đoạn dài hàng cây số, người ta chỉ có thể đi trên đỉnh sống lưng núi đá hẹp, còn hai sườn Đông Tây của dẫy núi thì dốc đứng xuống độ sâu hàng nghìn mét.

Tuyến đường này trước đây chỉ có người Mông địa phương và cán bộ kiểm lâm dám qua lại. Cách đây hơn ba năm, Ban QL Vườn GQ Hoàng Liên cho xây dựng hệ thống hàng rào tay vịn bê tông cốt thép hình cây tre, trông thật mềm mại mà lại rất vững chãi.

Chúng tôi vịn vào hàng rào bảo hiểm mà lần bước trên con đường sống trâu chênh vênh, khúc khuỷu. Rừng trúc lùn trải hun hút hai bên bờ vực đang vật vã và rú rít trước những trận gió ngông cuồng.

 Đi được hơn cây số đường hành lang bảo hiểm thì tời sập tối. Rất may, hôm đó là ngày mồng Bẩy âm lịch. Trăng thượng huyền tuy mờ ảo bầu trời vần vũ mây mù, nhưng cũng đủ soi đường cho chúng tôi đi.

Hết đường hành lang rừng trúc lại bắt đầu đi vào cánh rừng nguyên sinh rậm rạp. Ánh trăng suông lúc này không đủ giúp nhận ra mặt đất. Mọi người dắt tay nhau bước thấp bước cao lần mò từng đoạn ngắn.

Kiểu này có mà quá nửa đêm cũng chẳng thể về đến lán. Đội trưởng Thiện gọi điện xuống Lán Một đề nghị  được giúp đỡ, nhưng sóng vô tuyến không phủ được tới đây.

Vô kế khả thi! Biết làm thế nào bây giờ? Hai cây đèn xách tay sạc pin và mấy cái đèn pin đều để trong gùi của Potơ cả rồi. Giờ này chắc các cu tỉ đang xoay vào bữa cơm tối cho cả đoàn dưới Lán Một.

Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi chỉ còn biết động viên nhau thận trọng và kiên trì nhích lên từng bước trong rừng đêm dầy đặc. Chừng nửa tiếng như thế trôi qua, trong lúc mọi người đang rất mệt mỏi và có phần nản lòng, thì từ phía xa trước mặt bỗng thấy có ánh đèn le lói. Ánh đèn rõ dần cho đến khi phân biệt được, đấy là một tốp người mang đèn nối đuôi nhau đang đi về phía chúng tôi. Mã A Ly đi đầu xách một cây đèn sạc, tiếp đến là A Dín rồi A Vàng.

Thì ra khi về tới Lán Một, cu tỉ lo tập trung vào việc giết gà làm cơm, cho đến khi trời tối, đợi mãi, đợi mãi không thấy ai về, bác Ly mới kiểm tra các gùi hàng thì thấy tất cả đèn pin, đèn xách tay đều để dưới này.

Ngay lập tức bác giao cho A Giô và A Giáy ở lại làm cơm tiếp, còn mình với Dín và Vàng đem tất cả các loại đèn lên đón mọi người. Đi mãi mà không thấy ai, hết gần nửa đường mới gặp. Chỉ tại mọi người đi chậm quá mà!

Không đủ đèn pin nên phải hai người chung một. Cái cách bấm đèn pin cho người đi rừng cũng phải có kiểu của nó. Bác Ly đi trước, tay phải dắt tay tôi, tay trái cầm đèn pin. Bác chiếu đèn xuống đất phía trước cho mình chọn chỗ đặt chân, ngay sau đó vừa bước vừa nghiêng người, xoay đèn chiếu về phía sau cho tôi chọn chỗ bước, khi bác đã đặt bước chân lên phía trước thì đồng thời tay phải cũng kéo tôi lên theo, trợ lực cho tôi đặt được bàn chân đúng chỗ phải đặt.

Cứ thế bước đi trong sự dắt dìu của Mã A Ly, tôi đã bước qua được cánh rừng hiểm trở thật nhanh và cũng khá là không mất sức, để cùng mọi người trở về Lán Một vào lúc hơn tám giờ tối, chứ không phải nửa đêm như có lúc đã dự tính.

Cơm nước xong mọi người tranh thủ đi ngủ sớm. Đêm hôm đó không hiểu sao trằn trọc mãi mà tôi vẫn không ngủ được, và có lẽ các bạn trong đoàn cũng có người như thế. Thỉnh thoảng lại có tiếng trở mình hoặc tiếng ngáp khan đâu đó vọng sang. Trong khi đó tiếng ngáy của cánh Potơ và Tua gai cứ đều đều vang lên ở gian bên với đủ cung bậc cao thấp...

Tiết Thanh minh Mậu Tý

MỚI - NÓNG
Nam sinh THPT chuyên Lào Cai thắng cách biệt trận tháng, ẵm vòng nguyệt quế Olympia 24
Nam sinh THPT chuyên Lào Cai thắng cách biệt trận tháng, ẵm vòng nguyệt quế Olympia 24
TPO - Nam sinh Trường THPT chuyên Lào Cai Đặng Duy Khánh thể hiện phong độ thi đấu xuất sắc, liên tục dẫn đầu trong các phần thi và giành chiến thắng cách biệt so với ba người cùng chơi trong trận tháng đầu tiên quý III Đường lên đỉnh Olympia 24. Cùng với vòng nguyệt quế tháng, Khánh đã ghi tên vào trận thi quý III.