Nhìn dáng dấp cao lớn, mặt mũi chuẩn nam nhi, cả năm đi làm không một ngày nghỉ ốm, ai cũng trầm trồ cho rằng tôi thuộc diện mạnh khoẻ, điển trai đáng ao ước. Vậy nhưng có ở gần tôi mới biết tôi có một căn bệnh khốn khổ đó là dị ứng với mùi nước hoa bất kể đó là nước hoa dành cho đàn ông hay đàn bà. Mỗi lần ngửi cái mùi đó tôi xây xẩm mặt mày, hắt hơi đến nổ đom đóm mắt và phải ngồi nguyên trạng cho đến khi cái mùi thơm mà nhiều người yêu thích đó được khuếch tán hết vào không khí.
Phòng maketing của công ty có 5 thành viên, chỉ có tôi 27 tuổi chưa lập gia đình còn hai anh và hai chú nữa đã yên bề gia thất. Điều cực kì may mắn cho tôi là họ không dùng nước hoa nên suốt 4 năm qua tôi được yên ổn làm việc ở căn phòng rộng chỉ hơn chục mét vuông này.
Thế nhưng sự yên ổn của tôi đã bị khuấy đảo khi công ty nhận thêm một kĩ sư trẻ tên Lâm mới ra trường. Cậu chàng này ăn bận model, tính tình xởi lởi dễ gần nhưng báo hại cho tôi là cậu ta dùng nước hoa, vì vậy mặc dù mùa hè có điều hoà mát, mùa đông có điều hoà ấm tôi vẫn phải năn nỉ sếp phòng cho tôi chuyển ra chỗ sát cửa sổ, và lần nào cậu trai trẻ đi làm tôi cũng phải lén mọi người mở he hé cửa sổ để chiếc mũi nhạy cảm của tôi được hít chút khí trời.
Mấy lần Lâm chứng kiến cảnh tôi ngầy ngật, khổ sở vì hít phải mùi nước hoa cậu dùng, Lâm ái ngại và hứa với tôi rằng cứ yên tâm, khi nào đến phòng làm việc cậu ta sẽ không dùng nước hoa nữa. Tôi và Lâm trở nên thân thiết vì cùng là trai thành phố lại chưa vợ.
Thế rồi để " trả công" cho thời gian tôi kèm cặp, giúp đỡ Lâm làm quen với công việc của công ty mà Lâm dứt khoát mời tôi về bằng được nhà bố mẹ Lâm để dự sinh nhật tròn 20 tuổi của em gái Lâm. Ngại quá nhưng trước sự nhiệt tình của Lâm tôi vui vẻ cùng cậu ta về nhà...
Bố mẹ Lâm là công chức, họ tiếp tôi lịch sự, chân tình, còn em gái Lâm thật sự khiến tôi lúng túng, Diệu Hương vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp lại hết sức dịu dàng, lịch lãm đối với tôi. Nhất là khi nghe Lâm giới thiệu tôi cùng chỗ làm với Lâm, đã giúp Lâm nhiều trong công việc và chưa có người yêu, Diệu Hương đỏ mặt, thẹn thùng quay đi sau khi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn tôi đầy cảm tình.
Từ khi gặp Diệu Hương tôi không thôi nghĩ về em, lúc nào hình bóng của em cũng ở trong tim tôi, không giấu được cảm xúc tôi tâm sự với Lâm, Lâm ủng hộ nhiệt tình và không quên nói thêm rằng Diệu Hương khác hẳn tính Lâm, em không thích, không dùng nước hoa bao giờ...
Thế là nhất rồi, chắc ông trời se duyên nên tôi nhanh chóng ngỏ lời với Hương, khi tôi và em tình trong như đã, chúng tôi được sự vun vào của bố mẹ đôi bên, nhất là Lâm, cậu ta khoái ra mặt khi tôi phải gọi cậu ta là anh xưng em một cách ngọt ngào.
Sau hai năm chờ đợi để Diệu Hương tốt nghiệp đại học, lễ cưới của chúng tôi diễn ra đầm ấm, vui vẻ. Tôi là con một nên bố mẹ dồn tiền mua cho tôi một căn nhà để vợ chồng trẻ ra riêng được sống tự do. Ngày đi làm xa nhau, tối về vợ chồng tôi ríu rít như đôi chim câu.
Hơn một năm sau tôi được thăng chức khi Diệu Hương sinh cho gia đình tôi một cậu con trai nối dõi giống tôi như đúc. Khỏi phải nói bố mẹ tôi sung sướng đến mức nào, con trai đầy tuổi Diệu Hương mới đi làm lại. Nhưng từ ngày đi làm Diệu Hương thay đổi hẳn tính tình, em hay xúc động, hay buồn, vui bất ngờ và nhất là em đi sớm, về muộn, vắng nhà nhiều với lí do là bận công việc công ty.
Còn một điều Diệu Hương thay đổi nữa là em về nhà trên người còn vương mùi nước hoa dành cho đàn ông, với cái mũi nhạy cảm của tôi không khó để phát hiện ra cái mùi đáng ghét đó.
Chắc thấy tôi tỏ ý nghi ngờ, một hôm em cố tình để hở túi xách của em trong đó có chai nước hoa của phái mạnh, em thản nhiên giải thích rằng từ khi sinh nở, em thay đổi hẳn khứu giác nên thích ngửi mùi nước hoa này. Sự thật được phơi bày khi tôi tình cờ đọc được in nhắn em gửi cho một người con trai nào đó với nội dung: " cưng ơi! Em mua cho cưng chai nước hoa mà cưng thích rồi đó, tối mai cưng tới khách sạn cũ mình gặp nhau rồi em đưa cho nhé. Đừng dùng nước hoa khác, Hương nghiện mùi này của cưng rồi!" Vậy ra vợ tôi " nghiện" mùi nước hoa của tình trẻ đang dùng!!!