Anh bảo tán tỉnh tôi chỉ là đùa giỡn

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Một tháng trước anh còn bảo tôi hãy tìm chỗ lý tưởng chỉ có đôi ta, nếu đồng ý là giờ này hậu quả mình tôi chịu rồi.

Anh không cao to lực lưỡng nhưng sở hữu một đôi mắt đẹp, làn da trắng vừa phải, cách nói chuyện hài hước, vui vẻ. Đó là những gì tôi cảm nhận về anh trong lần gặp đầu tiên sau những lần cố tình né tránh. Sau 2 tuần, anh nói có tình cảm với tôi, tôi cũng khá bất ngờ. Anh thường hỏi tôi xem anh là bạn hay người yêu. 

Tôi cũng không ngần ngại trả lời “là tình bạn”. Sau đó chúng tôi không nói chuyện nữa, được vài ngày anh lại chủ động nhắn tin cho tôi. Tôi trò chuyện cùng anh chỉ là xã giao và lịch sự chứ thật ra trong lòng đã có bóng hình khác. Nói chuyện lâu dần, tôi cũng thấy tin tưởng ở anh nhiều hơn, nhưng anh chỉ thích hợp làm bạn chứ người yêu thì không.

Nửa năm sau, anh bảo tôi hãy là người yêu anh, tôi lại từ chối. Lần này, anh không trốn tránh nữa, trách móc tôi rằng tôi chê anh, rằng anh không xứng đáng để tôi yêu. Nhiều đêm liền anh điện thoại cho tôi lúc 1-2 giờ sáng, nhờ tôi nói chuyện tới sáng để anh bớt buồn. 

Thấy anh cũng đáng thương nên tôi đồng ý. Lần đầu tiên nghe anh nói yêu tôi, muốn tôi là bà xã của anh, anh muốn về ra mắt gia đình tôi, thật sự tôi khá bối rối, không biết phải từ chối như thế nào để anh bớt đau lòng. Tôi từ chối anh với lý do anh và tôi không hợp tuổi và tôi cũng chẳng có tình ý gì với anh cả. Tôi nghĩ với lý do đó, anh sẽ bỏ cuộc, tôi bảo anh đừng nói chuyện cùng tôi nữa sẽ tốt hơn nhưng anh không chấp nhận. Anh khóc và tôi cũng khóc.

Tối hôm sau anh lại nhắn tin, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, vài phút sau chuông điện thoại vang lên, sao anh lại gọi cho tôi vào giờ này. Anh bảo nhắn tin cùng anh, tôi trả lời được vài tin nhắn thì lại ngủ tiếp vì thật sự lúc đó rất mệt. Tôi đi vào giấc ngủ lúc nào cũng không nhớ, chỉ nhớ có vài lần nghe tiếng chuông, tôi tắt chuông và lại ngủ. Khi tỉnh giấc tôi mở điện thoại và thấy tin nhắn của anh: “Anh sẽ không bao giờ nhắn tin em nữa”. Có lẽ lần này anh đã quyết tâm rồi, tôi cũng không nói gì. Sáng hôm sau anh lại nhắn tin bảo xin lỗi tôi. Kể từ đó, anh lúc nào cũng gọi tôi là bà xã. Tôi rất khó chịu, vài lần đề nghị anh không nên xưng hô như vậy vì tôi không thích thì anh lại giận. Cứ như thế, những lần anh giận rồi xin lỗi khiến tôi cảm giác như không có chuyện gì xảy ra.

Một năm sau đó vô tình tôi nghe nhỏ bạn thân bảo anh đã có vợ lâu rồi, con anh giờ đã lớn. Tôi nghe nói thật sự không tin lắm. Sau đó hỏi thì anh bảo “Có rồi thì sao, không có thì sao”. Nghe được câu nói ấy, tôi mới ngờ ngợ nhưng muốn chính anh khẳng định. Sau nhiều lần gặng hỏi, anh đã thừa nhận. 

Con trai anh gần 3 tuổi, vợ chồng anh vẫn sống chung. Anh xa nhà gần 6 năm nay để đi dạy, còn vợ con anh ở quê cùng ông bà nội, cuối tuần anh lại về thăm gia đình. Lần này, tôi chủ động không nói chuyện nữa nhưng anh cứ gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác làm phiền tôi, bảo tôi là bạn bè mà nhắn tin không trả lời.

Tôi coi thường anh kinh khủng, hôm ấy đã làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi hỏi vì sao có vợ con rồi mà vẫn nói lời yêu tôi, theo tán tỉnh tôi đến tận bây giờ. Anh chỉ trả lời rằng “Anh tưởng em biết anh đùa giỡn cùng em. Có lẽ anh đã làm em hiểu lầm về tình cảm của anh”. Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa. Tôi hiểu lầm à, là anh tự nói yêu tôi hết lần này đến lần khác, là anh tự khóc lóc cùng tôi mà. Cách đây một tháng anh còn bảo tôi hãy tìm chỗ lý tưởng hơn chỉ có anh và tôi, nếu đồng ý là giờ này hậu quả mình tôi chịu rồi. Anh bảo chưa làm hại gì tôi nên tôi không được trách anh. Anh làm sai thì cứ xin lỗi đi, tại sao lại sống giả tạo như vậy chứ?

Theo Theo Vnexpress
MỚI - NÓNG