Ngày về làm vợ Cường, tôi không thể hình dung bước ra khỏi xe đón dâu, cuộc đời mình sẽ rơi xuống địa ngục, khổ cùng khổ cực như thế.
Hơn một năm yêu anh, qua những lời kể của Cường và đến thăm nhà vài lần, tôi cũng cảm nhận được rằng mẹ anh là người khó tính, hai cô em gái gần gần tuổi tôi thì ham ăn diện, chơi bời hơn là chăm chút việc nhà nhưng thực tế khi tôi về làm dâu thì kinh khủng hơn rất nhiều.
Dù vẫn đi làm ở cơ quan nhưng hàng ngày tôi phải dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, đun nước sôi hãm trà đắng cho bố mẹ chồng, xong xuôi đâu đó đợi mọi người ăn sáng rời khỏi bàn thì tôi lao vào dọn dẹp, rửa bát đũa rồi mới vội vàng chạy về phòng mình thay quần áo, chải đầu tóc và vội vàng phóng xe đi làm.
Nhiều hôm tôi đến cơ quan, mấy chị làm cùng phòng nhìn tôi hớt ha hớt hải bật cười mà trêu rằng còn đang vợ chồng son mà lúc nào cũng tất ta tất tưởi, quần áo thì mặc “như con mẹ bổi”, áo nọ quần kia chẳng theo phong cách nào hết. Nghe các chị nói, tôi mới ngượng nghịu nhìn lại mình, vì vội quá nên tôi chẳng có thời gian mà là lượt quần áo nữa, mặt mũi từ ngày lấy chồng cũng bỏ luôn việc trang điểm, phấn son, kẻ mắt, dưỡng da… đều đã bị tôi lãng quên.
Chiều muộn hết giờ làm, tôi không dám nán lại chuyện trò dăm câu ba điều với mọi người trong phòng mà chạy ngay ra chợ, mua đồ ăn để nấu cơm chiều. Về đến nhà, không kịp thay quần áo, tôi lao ngay xuống bếp để nấu nướng, dọn dẹp “chiến trường” bữa trưa hai cô em chồng siêng ăn nhác làm ở nhà ăn uống, bày biện rồi “giữ nguyên hiện trường”. Bố mẹ chồng tôi dù ở nhà nhưng từ khi có tôi về nhà, ông bà không động chân mó tay vào bất cứ việc gì, nhiều lúc quay cuồng trong công việc, tôi định nhờ mẹ chồng ở nhà đi chợ giúp tôi, tôi đi làm về sẽ nấu nướng nhưng vừa đem chuyện đó tâm sự với chồng, anh đã gạt ngay và nói rằng em đừng “ỷ lại” vào mẹ như thế.
Không chỉ chuyện ăn uống, đến cả quần áo của cả nhà cũng một tay tôi đi thu dọn trong phòng ngủ của từng người để đem cho vào máy giặt, phơi, rồi gấp gọn gàng và mang trở lại từng phòng. Có hôm tôi đang phơi quần áo trên tầng thượng thì nghe tiếng cô em thứ hai của chồng la choe choé ở dưới bếp “chị hai đâu rồi, chị hai đâu, nấu nướng kiểu gì mà để sôi trào đầy nhà thế này”.
Vội vàng chạy xuống thấy nồi thịt bò kho đang sôi trào bọt ra bếp, tôi khẽ nói, chị chạy lên trần phơi quần áo, cô ba thấy trào thì mở vung giùm chị chút có sao đâu. Chỉ có vậy thôi mà cô em chồng lu loa khắp nhà rằng tôi tỵ nạnh, tôi vừa làm việc vừa phân công, vừa chia việc cho cô ta. Mẹ chồng tôi nghe vậy, chẳng tìm hiểu, hỏi han gì tôi, lao vào bênh con gái, mắng tôi tới tấp.
Quá uất ức, tôi không im lặng như mọi lần nữa mà “phản kháng” lại bằng cách nói với mẹ chồng “mẹ chưa biết đúng sai thế nào đã mắng con, con mải phơi quần áo trên gác nên nồi thịt bò kho bị trào. Con chạy xuống chỉ nói với cô ba lần sau thì mở nắp vung nồi giúp con, con cũng đang làm việc chứ có chơi đâu”.
Chưa nghe dứt lời tôi nói, mẹ chồng tôi nhảy chồm chồm lên xỉa xói rằng tôi hỗn láo, tôi trả treo, cãi tay đôi với mẹ chồng. Đúng lúc ấy thì chồng tôi đi làm về, bà chạy ra túm áo chồng tôi kéo xềnh xệch vào nhà “anh dạy ngay vợ anh cho tôi nhờ, không biết được ăn được học thế nào mà mẹ chồng chưa nói xong đã cãi xong, nhà tôi không chứa chấp quân mất dạy thế nhé”.
Vậy là đến lượt chồng tôi, anh không chửi bới như mẹ chồng mà lao tới nắm tóc tôi rồi giang thẳng tay tát vợ. Tôi tối sầm mắt sau cái tát của chồng, nước mắt chảy tràn trên mặt vì đau đớn, chồng tôi, điểm tựa duy nhất tôi nghĩ là mình phải cố gắng nín nhịn để sống thì lại bênh mẹ, bênh em, bất biết đúng sai.
Tôi cay đắng lê bước về phòng ngủ của hai vợ chồng, ôm bụng đói lên giường, tủi thân trào nước mắt. Cả đêm hôm ấy chồng tôi đi chơi không về, cũng không đoái hoài hay có lời hỏi han gì đến vợ sau khi đánh vợ.
Hai ngày sau trận đòn đầu tiên ấy của chồng, tôi phát hiện mình có thai. Niềm vui vì có đứa con đầu lòng vẫn không ngăn được nỗi cay đắng dâng lên trong lòng tôi khi nghĩ đến cuộc sống như địa ngục đang diễn ra ở nhà chồng.
Sợ bố mẹ buồn nên mỗi lần về thăm nhà mẹ đẻ, tôi không dám hé răng tâm sự gì với mẹ, bố mẹ và anh chị tôi vẫn nghĩ em mình là người phụ nữ hạnh phúc.
Nghĩ đến tương lai của con, tôi cố gắng dặn mình giữ bình tĩnh, ít suy nghĩ và chấp nhận sự thật không thể thay đổi ở nhà chồng. Ngay cả khi tôi có thai thì mọi việc ở nhà vẫn không có chút gì “cải thiện” theo hướng có lợi cho tôi cả. Mẹ chồng tôi bảo tôi càng phải làm nhiều cho dễ đẻ!
Vậy là cả đến khi bụng chửa vượt mặt, tôi vẫn ngày hai bữa cơm, giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa. Sinh con, tôi có được 2 tuần “nhàn hạ” khi mẹ đẻ tôi sang giúp tôi trông con những ngày vừa sinh. Sau đó lại quay trở lại “quỹ đạo” cũ, có điều tôi vất vả hơn trước rất nhiều vì còn phải chăm con mọn.
Chồng tôi vẫn bỏ mặc việc nhà cho vợ, đi làm về anh vào bế con cưng nựng vài tiếng rồi tắm rửa, ăn cơm xong là xem ti vi hoặc sang hàng xóm đánh cờ, uống trà. 10 giờ đêm lật khật về nhà đi ngủ và sáng hôm sau đóng bộ đi làm.
Chuẩn bị hết thời gian nghỉ thai sản, tôi bàn với chồng tìm thuê một người giúp việc để đỡ đần việc nhà và trông giúp con bé khi tôi đi làm. Chẳng hề ủng hộ vợ, chồng tôi còn mang ngay chuyện xuống nhà nói với mẹ chồng, rằng tôi sinh xong thay da đổi thịt nên “dở chứng”, đang “bày mưu tính kế” để trốn việc nhà, trốn chăm con đi “đú đởn”.
Vậy là tôi lại hứng một trận mắng chửi tơi bời của cả nhà chồng. Đến nước này thì tôi như cái lò xo bị nén lâu ngày, không thể chịu đựng hơn, tôi đứng giữa nhà “vạch mặt chỉ tên” từng người trong nhà đã cư xử với tôi thế nào. Từ bố mẹ chồng, chồng tôi đến hai cô em chồng đều “mắt chữ O, mồm chữ A” khi thấy tôi bỗng nhiên “vùng lên” như thế.
Chồng tôi gầm lên, như mọi lần định lao lại đánh vợ, tôi giơ cái điện thoại lên dõng dạc “anh mà đánh tôi, tôi gọi công an và tổ dân phố đến đây luôn, để mọi người biết được bản chất thật sự của cái gia đình này là như thế nào”. Vậy là chồng tôi đứng sựng lại, mặt đỏ gay, tức tối.
Nói xong tôi lên phòng, khoá trái cửa, ngồi viết đơn ly hôn. Xong xuôi tôi đặt đơn lên bàn, xếp mấy bộ quần áo của hai mẹ con vào chiếc túi du lịch rồi bế con ra khỏi nhà trong cơn mưa tầm tã…
Tuần đầu tiên tôi “tá túc” ở nhà bố mẹ đẻ, sau đó tôi thuê nhà, tìm người gửi con và đi làm trở lại. Hai mẹ con sống với nhau trong căn phòng thuê nhỏ xinh, nhưng tôi thấy cả thế giới như đang mở ra trước mắt mình. Tôi có thời gian chăm sóc cho con, chăm chút cho mình, thời gian phấn đấu cho công việc. Cuối tuần hai mẹ con tôi đi chơi, đi thăm bạn bè, đôi lúc hứng chí tôi mua tour du lịch và bế cả con cùng đi.
Tôi tăng cân, lấy lại tinh thần, trẻ trung và căng đầy sức sống. Một năm sau ngày rời khỏi nhà chồng, chúng tôi chính thức ra toà ly hôn. Cả chồng tôi, bố mẹ chồng và hai cô em gái đều ngạc nhiên khi thấy tôi trở thành một người khác, “lột xác” hoàn toàn so với hồi còn làm dâu nhà họ. Hai năm sau đó, tôi cũng tìm được hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình với một người đàn ông hơn tôi 6 tuổi, là giám đốc một công ty kinh doanh đồ gỗ. Hạnh phúc đã đến với cuộc đời tôi từ chính sự “cả gan” dám rũ bỏ cuộc sống tù ngục của chính tôi…