Chờ nhá!

Chờ nhá!
TP - Xăng: Thật là bất công! Bỗng dưng mỗi mình tôi xuống…

- Cước: Có ăn có chịu, giờ than vãn nỗi gì? Tôi hỏi chú, lúc chú hứng lên, nhảy đùng đùng, thăng tột đỉnh, lúc đó có ai kèn cựa, mè nheo chi chú đâu?

- Xăng: Các anh đúng là qua cầu rút ván. Thời đó không phải các anh cũng ụ xọe, té nước theo mưa sao?

- Cước: Này! Phát ngôn cẩn thận nhá! Ai té nước theo mưa? Chú cùng thằng dầu em chú bắt tay nhau nhảy điệu hoang mang xì tai thì thử hỏi ai không hoang mang cùng nhảy dựng hử?

- Xăng: So-ry! Xin lỗi! Ai chẳng có thời trẻ trâu nông nổi! Nhưng đến giờ chúng tôi hồi tâm tĩnh trí lại rồi, điều chỉnh hạ, há dễ các anh vẫn cứ cương?

- Cước: Hỏi nhỏ chú nha, đừng cho là chúng tôi hỏi đểu. Chú đã đọc tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao chưa?

- Xăng: Cái gì cũng có giới hạn nhá! Anh định bảo là chúng tôi vô học, vô văn hóa chớ gì? Nói cho mà biết nhé, dẫu thương trường có khốc liệt hơn cả chiến trường thì dòng họ nhà tôi vẫn giữ thuần phong mĩ tục, kinh doanh có văn hóa nhá…

- Cước ( bĩu môi): Đúng là không khảo mà khai! Chú bình tĩnh! Ý anh không muốn kháy, tỉa chú mà anh suy phận anh như phận Chí Phèo, rằng là, ai cho anh làm người lương thiện, nghĩa là ai cho anh xuống cùng chú…

- Xăng: Hơ hơ! Ai cấm anh!

- Cước: Chú không biết hay cố tình triệt buộc quy tội cho anh hử? Tất cả đã lên cao cùng anh và chú thuở ấy, mát mẻ, thoáng đãng, lộng gió quen rồi nên giờ bảo họ xuống thì ai chịu? Hội đồng của họ bảo anh, anh mà rục rịch xuống là cạch, là tẩy chay, là án binh bất động… Lúc đó, có mà treo niêu, có mà phá sản, có mà thất nghiệp, có mà xuống thẳng… âm phủ.

- Xăng (khóc ròng): Nghĩa là tôi tứ cố vô thân, đơn thương độc mã mãi vậy sao? Ai đó phải cho tôi tìm bạn chứ?

- Cước: Hê hê! Chờ đến tết Ả rập nhá!.

MỚI - NÓNG