Ngọc của tôi không xinh, cũng chẳng phải con nhà giàu có gì. Em chỉ là cô gái bình thường với nhan sắc trung bình và với đồng lương của một nhân viên thu tiền viện phí ở bệnh viện huyện, em đủ nuôi sống bản thân mình mà không phải phiền đến cha mẹ đã vào tuổi nghỉ hưu.
Tôi yêu và cưới em như là một nửa bù đắp gần như hoàn hảo cho những gì mà tôi còn thiếu. Tôi tính tình nóng nảy còn em lại dịu dàng, nhẫn nhịn, tôi sống tự do, buông quăng, bỏ vãi thì Ngọc chỉn chu, lo toan đến chi li tất cả, từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến viên thuốc uống của tôi mỗi khi trái nắng trở trời.
Nói chung Ngọc nhỏ hơn tôi đến 6 tuổi nhưng em đối với tôi, một người đàn ông bước vào tuổi 30 cứ như mẹ, như chị gái vậy. Vì vậy mà với tôi Ngọc là tất cả, một ngày không gặp em là tôi nhớ, một buổi không được trò chuyện cùng em dù chỉ qua điện thoại là tôi đứng ngồi không yên. Thế mà tôi đã đánh mất Ngọc chỉ vì cái tính hay ghen của mình…
Ngọc về làm dâu nhà tôi được vài tháng thì một người bạn của bố tôi chuyển nhà vào Nam sống với con trai nên để lại căn hộ tập thể cũ với giá cả hợp lí. Vì vậy bố mẹ tôi quyết định mua và cho vợ chồng tôi ra riêng.
Nghĩ mình đã ở vào cái tuổi “tam thập nhị lập” nên tôi tự tin cùng vợ sống tự lập. Tất cả đồ đạc trong nhà tôi trao quyền cho Ngọc xem xét mua sắm, và em đã không phụ lòng tôi khi với số tiền mừng cưới, tiền lương có hạn của hai vợ chồng mà trong nhà chẳng thiếu thứ gì khiến tôi thật nể phục, thật yêu thương tôn trọng Ngọc.
Chỉ có điều tôi không thê giúp nhiều trong công việc sắp xếp, bài trí nhà cửa vì tôi luôn vắng nhà do công việc là phụ trách bếp cho một khách sạn khi các đoàn khách du lịch đến nghỉ dưỡng.
Vì vậy khi nghe Ngọc khoe là có được sự ngăn nắp, đẹp đẽ trong nhà như tôi thấy là nhờ Thành, hàng xóm cách căn hộ của chúng tôi không xa giúp đỡ thì tôi không vui lắm. Nhất là khi biết được anh Thành hơn tôi mấy tuổi mà vẫn sống độc thân tôi lại càng không tin lời vợ là anh Thành bệnh nặng nên không lập gia đình.
Tôi bắt đầu xét nét, quản lí thời gian của vợ, Ngọc đi làm thì thôi chứ em ở nhà một mình là tôi gọi điện cho em liên tục bất cứ lúc nào công việc của tôi được phút rảnh rỗi. Đi làm về, tôi bỏ thời gian để moi móc, sờ soạng hít ngửi chỉ để tìm ra tang chứng, vật chứng nhằm buộc tội vợ “khuất tất” với người hàng xóm kia. Cuộc sống nặng nề kéo dài khá lâu mặc cho Ngọc nhiều lần bày tỏ với tôi rằng tôi không nên ghen tuông vô cớ, rằng quan hệ của em và anh Thành thuần chất, đúng nghĩa là hàng xóm láng giềng.
“Giọt nước tràn ly”, và tôi phải nhận hậu quả là một lá đơn li hôn vợ tôi kí sẵn khi cách đây 1 tuần Ngọc cùng một người hàng xóm khác đã đưa anh Thành đi cấp cứu ở bệnh viện do căn bệnh suy tim của anh biến chứng nặng.
Vậy mà khi về không thấy vợ, tôi đã chạy đôn, chạy đáo đi tìm, đến lúc Ngọc trở về nhà, biết lí do em về muộn tôi đã đón em bằng một trận đòn với tất cả lòng ghen tuông thù hận… Ngọc đã về nhà mẹ đẻ để chờ tòa án phán xử, tôi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, cô đơn gặm nhấm nỗi ân hận muộn màng…