Chị Lan Hương, con gái nhà thơ Thanh Tùng, cho biết sau gần một năm chống chọi bệnh ung thư dạ dày, bố chị ra đi nhẹ nhàng trong vòng tay của gia đình. Trước đó, chiều 12/9, nhà thơ có dấu hiệu yếu dần, thỉnh thoảng chảy nước mắt nhìn người thân.
Con gái nhà thơ Thanh Tùng (trái) và cháu ngoại khóc khi đọc thơ tặng ông tại tiệc mừng thọ ông tuổi 80 (năm 2015). Ảnh: Thoại Hà.
Lễ nhập quan diễn ra 8h sáng 13/9, tại nhà riêng ở quận 3. Lễ viếng bắt đầu từ 12h ngày 14/9, tại Nhà tang lễ TP HCM (số 25 Lê Quý Đôn, quận 3). Lễ truy điệu và di quan lúc 12h ngày 16/9. Cố nhà thơ sẽ được an táng tại Nghĩa trang Chánh Phú Hòa, Bến Cát, Bình Dương. Sinh thời, ông có nguyện vọng được an nghỉ ở Bình Dương để gần với các bạn văn thơ đã khuất.
Ngoài bài thơ Thời hoa đỏ viết năm 1972, nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ thành nhạc phẩm cùng tên nổi tiếng, Thanh Tùng có nhiều tác phẩm được phổ nhạc như bài Người về, Hà Nội ngày trở về và Mùa thu giấu em của Phú Quang. Riêng bài Hà Nội ngày trở về có câu hát "Vội vã trở về, vội vã ra đi" đã trở thành cửa miệng của nhiều người. "Phải thừa nhận, Thanh Tùng đã có những câu thơ thật thi sĩ, đọc một lần thì ám ảnh khôn nguôi. Ngoài cái tứ, thơ Thanh Tùng cũng giàu nhạc điệu", Phú Quang từng chia sẻ.
Nhà thơ Thanh Tùng, tên thật là Doãn Tùng, sinh năm 1935 tại Mỹ Lộc, Nam Định, nhưng trưởng thành ở thành phố Hải Phòng. Vì vậy, ông có nhiều tác phẩm nổi tiếng viết về Hải Phòng. Năm 1995, ở tuổi 60, Thanh Tùng chuyển vào định cư tại TP HCM.
"Bố tôi chỉ thuần là một nhà thơ, một thi sĩ. Ông sống không ganh đua với ai, không bon chen, tính toán thiệt hơn mà luôn giữ sự hồn nhiên, lãng tử. Ông luôn chịu đựng sự nghèo túng một cách vui vẻ, lạc quan. Ông yêu thơ nên coi sự nghèo khổ, rách rưới chỉ là một thử thách, rồi sẽ có lúc vượt qua. Đời ông luôn coi trọng tình bạn và thơ ca. Tinh thần và nghị lực của ông đã truyền cho tôi có được cuộc sống như ngày hôm nay", chị Lan Hương chia sẻ.
Thời hoa đỏ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.