Theo Business Insider, việc các dòng tên lửa hành trình này càng trở nên phổ biến, trong đó có Nga, đang là mối nguy cơ an ninh đối với Washington và giới chức quân sự Mỹ hiện chưa có phương án đối phó hiệu quả với tình huống bị tấn công như vậy.
“Nếu như hệ thống phòng thủ chống lại các dòng tên lửa đạn đạo của đối phương đang được chú trọng phát triển, thì việc phát triển các phương án và phương tiện phòng thủ chống lại tên lửa hành trình diễn ra rất chậm chạp”, chuyên viên nghiên cứu cao cấp thuộc Viện nghiên cứu Chiến lược và các vấn đề quốc tế tại Washington (CSCI) có trụ sở tại Washington, Thomas Karako nhận định.
Theo lời chuyên gia này, điểm tạo ra sự nguy hiểm và khác biệt lớn nhất của tên lửa hành trình so với các dòng vũ khí tấn công khác đó chính là quỹ đạo bay của nó. Nếu như tên lửa đạn đạo cần được tên lửa đẩy đưa lên tầng cao của bầu khí quyển sau đó sử dụng quán tính và sơ tốc cao để tiếp cận mục tiêu, thì tên lửa hành trình lại có khả năng cơ động ở độ cao thấp đến rất thấp (bám địa hình) ngay từ giai đoạn đầu tiên của pha phóng.
Nhiệm vụ quan trọng hiện tại là hệ thống “lá chắn tên lửa” của Mỹ phải được củng cố để đối phó với các mối nguy cơ từ tên lửa hành trình, đặc biệt là từ Nga và Trung Quốc, những nước sở hữu đang sở hữu nhiều loại tên lửa hành trình tầm xa, có khả năng bắn tới lãnh thổ nước Mỹ.
Liên quan tới vấn đề này, mới đây, Hội đồng Tổng tham mưu trưởng liên quân Mỹ đã ưu tiên đặt vấn đề đối phó với nguy cơ bị tấn công bằng tên lửa hành trình lên trên việc đối phó với các loại tên lửa đạn đạo từ các quốc gia đối địch.
Điểm cốt yếu để phát hiện tên lửa hành trình là việc cần có hệ thống theo dõi tổng hợp mục tiêu bay thấp trải dài ở nhiều nơi để đảm bảo khả năng phát hiện ra mục tiêu sớm. Theo Business Insider, nếu như việc theo dõi và cảnh giới tên lửa hành trình chỉ cần hệ thống ra-đa trên mặt đất, thì hệ thống theo dõi, giám sát và phát hiện tên lửa hành trình phức tạp hơn nhiều và cần sự hợp tác của nhiều hệ thống theo dõi, giám sát của hải-lục-không quân Mỹ.
Giới chức quân sự Mỹ hiện tính tới hai khả năng chính đối phó với tên lửa hành trình là việc lắp đặt hệ thống giám sát và cảnh giới trên máy bay chiến đấu F-16 hoặc máy bay không người lái. Phương án này đảm bảo được hiệu quả phòng thủ, nhưng lại bị giới hạn bởi thời gian và tầm hoạt động của phương tiện bay. Trong khi đó, một phương án khác là việc lắp đặt thiết bị cảnh giới trên các khinh khí cầu cỡ lớn. Chưa rõ hiệu quả của phương án này, nhưng giới chuyên gia quân sự đánh giá đây là cách làm quá tốn kém.
Theo chuyên gia T. Karako, cách đối phó hiệu quả nhất đối với tên lửa hành trình là phải phát hiện sớm ra địa điểm phóng và đảm bảo khả năng tấn công phủ đầu trước khi mục tiêu kịp phóng tên lửa tấn công. Để làm được điều này cần phương tiện tấn công thích hợp. Cụ thể, Mỹ có thể nâng cấp tên lửa hành trình BGM-109 Tomahawk cho phép nó tấn công các mục tiêu cố định, cũng như di động…
Chuyên gia T. Karako cảnh báo, lãnh thổ Mỹ hiện vẫn là mục tiêu dễ bị tổn thương nếu bị tấn công bằng tên lửa cho tới khi Lầu Năm góc sở hữu hệ thống phòng thủ hiệu quả trước các dòng tên lửa hành trình của đối phương.