TP - Ba liếc nhìn tộ cá kho tui để trên đùi: "Cá lóc cá bống, tiếng là ở dưới quê, nhưng cũng đâu có sẵn. Má Hai phải đi chợ mua đó con à, tốn tiền lắm...". Tui ngồi im, sực nhớ đám cá hủn hỉn má tự bắt ngoài đìa. Má chỉ dám ăn cá đó mà thôi.
TP - Trái lựu bé bằng đốt tay cho đến khi bằng cái chung uống trà, rồi lớn phổng lên bằng cái chén cơm. Một bên má đỏ hồng như đã chín. Hôm nội đi họp, tui nhoài người ra hái luôn, và cắn một miếng to. Miếng lựu chát xít, chua lè. Tui ném mạnh trái lựu xuống đất, khóc òa...
TP - Bữa nọ, tôi mở hộc tủ của mình. Bên trong, có một cái gối nhỏ, bọc vải ca-rô xanh. Hẳn là ai đó thấy tôi vẫn gối đầu trên cánh tay khi ngủ trưa nên đã cho tôi chiếc gối này.
TP - Thỉnh thoảng, tui chạy xuống cái kho gian nhà sau tiệm, thấy rất nhiều đồ đạc cũ kỹ ngày xưa vẫn còn nguyên. Ông Sáu không hề bán chúng. Nghĩ hoài, tui mới hiểu, ông Sáu Lục không phải là người cho cầm đồ mượn tiền...
TP - Một đoàn xe lửa dài dằng dặc chạy rầm rầm, lao qua trong vài phút. Âm thanh đoàn tàu vang động mãi. Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy xe lửa thật ngoài đời. Tim tôi đập mạnh. Bỗng dưng, cả một thế giới hoàn toàn mới mẻ mở ra trước mắt con nhóc cưỡi trên chiếc xe đạp kỳ diệu.
TP - Trên đường đi, cha rủ rỉ bảo rằng thấy tui không phải đi đóng phim, cha lại mừng. Bởi vì cha muốn tui khiêm tốn và tập trung học hành. "Là người trưởng thành, mình phải biết chấp nhận thất bại. Thất bại cũng tốt không kém gì thành công, nếu con biết mình còn kém cỏi những gì để mà cố gắng!".
TP - Tôi đứng trước tủ kính. Đôi giày vẫn ở nguyên đấy. Tuy nhiên, thật kỳ lạ, sức hấp dẫn của nó đã hoàn toàn tan biến. Bao nhiêu thời gian, công sức và cả nước mắt đã đổ ra. Nhưng giờ đây, tôi không muốn nó nữa.
TP - Ngay từ nhỏ xíu, tay phải Hòa đã bị tật. Mọi thứ nó đều làm bằng tay trái. Thế nhưng, nó viết bài nhanh chẳng kém ai. Trực nhật, nó cũng chẳng cần ai giúp. Còn giờ ra chơi, thấy nó bắn bi, đánh cầu lông bằng một tay thì mới thật là dễ nể. Nhưng nuôi một con cún nhỏ xíu đâu phải chuyện giỡn chơi...
Bài làm của Hóa chỉ được 3 điểm. Rất khó khăn, tớ ghi số 8 vào sổ. Chợt, tớ nhận ra một cách có thể làm tớ bớt áy náy: Tớ ghi cho Hóa thêm 5 điểm, thì tớ phải tự bớt đi 5 điểm của mình. Lần đầu tiên trong đời làm điều khuất tất, tớ run cầm cập.
TP - Ngay chiều hôm đó, dì Tư xăm xăm đi kiếm cây kéo. Dì nói cạo trọc cho tui, hết tóc thì chí sẽ hết sạch. Tui khóc nức. Thằng Dừa nắm tay dì Tư, van xin: "Không có tóc, Bé Ba xấu hoắc à. Dì Tư đừng xuống tay, tội nghiệp. Để con kiếm cách khác..."
TP - Ba Bánh Cam mất sớm, má nó làm các loại bánh bột chiên, bỏ mối cho những người bán dạo. Có lần, Bánh Cam xách theo bọc bánh, mời bạn bè trong lớp. Mọi người xúm vô ăn. Mấy chục bánh nóng hổi hết sạch. Tới lúc đó, Bánh Cam mới dõng dạc: “Mỗi cái bánh 500 đồng. Trả tiền cho tui nha!”. Tụi bạn chưng hửng ngó nhau.