Tôi và anh là bạn học chung trường Cao đẳng. Chúng tôi chơi hai nhóm khác nhau, nên suốt ba năm học, chúng tôi chỉ chào hỏi khi hai nhóm có dịp đi chung với nhau, có thể nói chúng tôi chỉ là bạn chung lớp chứ không phải là bạn bè. Nhưng cái duyên đưa đẩy, sau khi tốt nghiệp chúng tôi lại bắt đầu thân với nhau hơn. Chúng tôi chat với nhau hàng ngày, nói chuyện rất hợp gu và cảm thông nhau được nhiều chuyện.
Riêng bản thân tôi cảm thấy, chúng tôi có cảm giác thích nhau, tôi nghĩ nếu tiếp tục chắc chắn tình cảm sẽ phát triển hơn. Nhưng với anh, một người chưa có một mối tình vắt vai nên dường như trở nên nhát gan hơn trong tình yêu. Tôi dường như thấy được điều đó, tôi không ngại người tỏ tình sẽ là mình, nhưng hoàn cảnh lúc đó, tôi nghĩ chỉ có hai chúng tôi nên tôi cứ thong thả để ép anh phải mạnh dạn bày tỏ với tôi.
Nhưng tôi đã sai, sau khi tốt nghiệp cao đẳng, anh theo học lớp liên thông, còn tôi thì không. Vì vậy, tôi đã không nghĩ đến anh có các mối quan hệ khác ngoài tôi. Đến một ngày, anh nhắn tin nói rằng anh đang quen một cô gái cùng lớp. Cảm giác của tôi lúc đó là mặc kệ, vì cơ bản tôi không yêu anh, chỉ là thích anh thôi. Rồi anh kể với tôi rằng là do cô gái ấy chủ động tỏ tình với anh, anh lúc ấy không có nhiều cảm giác với cô ấy. Anh nói sao thì tôi nghe vậy vì thực sự nó không quá quan trọng với tôi. Anh vẫn muốn giữ mối quan hệ với tôi nhưng tôi thì không, tôi không thích đưa đẩy nữa khi anh đã quen người khác. Tôi dứt khoát và dần dần chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.
Cách đây hơn tháng, anh gọi cho tôi, hẹn gặp và gửi thiệp cưới cho tôi. Cảm giác của tôi vẫn như vậy, không buồn nhưng cũng không vui, nhưng từ lần gặp đó, tôi với anh lại bắt đầu giữ liên lạc. Trước đây, khi anh chưa quen bạn gái, tôi có nói với anh rằng, sau này nếu tôi thật sự không có chồng thì tôi muốn anh cho tôi một đứa con, đó sẽ là đứa con của tôi, không phải của anh.
Anh đồng ý và đó là bí mật của hai chúng tôi. Ngày gặp lại, tôi đã đề cập lại chuyện này với anh, chỉ là hỏi vui thôi vì tôi biết rằng, khi người đàn ông đã có gia đình thì suy nghĩ đã chín chắn và có trách nhiệm hơn rất nhiều rồi. Nhưng kết quả tôi không ngờ, là anh vẫn đồng ý cho tôi một đứa con nếu tôi muốn, tôi thật sự không hiểu, tình cảm anh dành cho tôi là tình cảm gì, tôi biết anh cưới người mà anh quen suốt 4 năm thì không lý do gì anh không yêu vợ anh, vậy thì tại sao anh vẫn đồng ý với tôi.
Khi biết anh vẫn có ý định giúp tôi, tôi cảm thấy an tâm với dự định làm mẹ đơn thân của mình và hơi áy náy với người sẽ là vợ anh. Tuy nhiên, sự áy náy không nhiều vì tôi đã tự nhủ, anh chỉ giúp tôi thôi, đứa con sẽ chỉ là con của riêng tôi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để sinh con nên đã lường trước những khó khăn bản thân phải tự vượt qua mà không cần dựa vào anh vì thực chất anh không là gì của tôi cả. Nhưng mà, trong lễ cưới của anh, khi ba mẹ hai bên tiến vào phòng tiệc, chào các khách mời với nụ cười hạnh phúc pha lẫn tự hào, tôi cảm thấy mình thật xấu xa, tôi thật sự không muốn chạm tay vào hạnh phúc của người khác.
Nếu tôi cứ tiếp tục nuôi ý định làm mẹ đơn thân của mình, nếu mọi chuyện bình yên trôi qua như trong dự định thì không sao, nhưng lỡ như vì một lý do nào đó mọi chuyện vỡ lở thì tôi làm tan nát không chỉ là hạnh phúc của một người vợ mà còn phá vỡ cả niềm tự hào của cha mẹ hai bên. Khi nhớ đến niềm hạnh phúc của đại gia đình anh thì tôi lại chùng lòng.
Có lần anh đã hỏi tôi, tại sao tôi lại chọn anh mà không phải là một người khác. Bởi người có thể cho tôi sự tin tưởng và cảm giác hiện tại chỉ có anh. Tôi thật sự chưa muốn từ bỏ ý định của mình nhưng tôi lại không muốn mình càng lún càng sâu.
Hiện tại, tôi với anh vẫn giữ liên lạc, tuy vẫn chưa đi qua giới hạn nhưng tôi biết mình như vậy là đang vụng trộm và anh là kẻ ngoại tình. Tôi tại sao lại rơi vào tình cảnh này, trong khi tôi không hề yêu anh, còn anh thì chỉ vừa cưới vợ.
Đó là tôi còn chưa đề cập đến phản ứng của ba tôi, ông là một người rất sĩ diện, thương con và khó tính Tôi biết nếu tôi một mình sinh con, ông sẽ rất giận và rất buồn, quan trọng nhất là tôi biết ông sẽ bị tổn thương. Tôi sẽ chỉ cho mình thêm hai năm nữa để đợi duyên đến, đây là cơ hội cuối cùng của tôi để tôi dẹp đi ý định điên rồ của mình. Nếu tôi thật sự không tìm được một nửa cuộc đời mình thì tôi đành nhắm mắt sinh con một mình.
Tôi năm nay đã 27 tuổi, hai năm nữa đã là 29 tuổi, tôi không muốn có con sau 30 tuổi nên bây giờ tôi chỉ hy vọng trong hai năm tới này, tôi sẽ tìm được một nửa của mình để tôi có thể dẹp bỏ cái dự định sẽ làm đau lòng nhiều người.