Sáng tác

Huyền bí

Huyền bí
TP - Gã - người luôn biết tôi sắp nói gì - ngồi cạnh tôi trên máy bay, một nụ cười ngu ngốc đúc khuôn cứng đơ trên mặt gã. Cái khó chịu nhất ở gã là gã chẳng hề thông minh hay nhạy cảm, ấy thế nhưng gã lại biết nói tất cả những gì tôi định nói - và luôn nói trước tôi ba giây. 

“Cô có bán Guerlain Huyền bí không?” gã hỏi cô tiếp viên một phút trước khi tôi kịp hỏi, và cô này dành cho anh ta nụ cười nẹp răng rồi nói chỉ còn lại có đúng một lọ. “Vợ tôi mê mệt mùi hương đó. Với cô ấy, nó cứ như một thứ nghiện vậy. Nếu tôi quay về sau một chuyến đi mà không cầm theo một lọ Huyền bí từ cửa hàng miễn thuế, cô ấy lại nói tôi không còn yêu cô ấy nữa. Nếu tôi dám bước chân vào nhà mà không có một lọ cầm theo, coi như tôi đã gặp rắc rối to”. Đáng ra đó là những lời tôi định nói, nhưng gã biết tôi sắp nói ra chúng nên đã đánh cắp mất của tôi. Mà gã nói một cách trơn tru. Ngay khi bánh máy bay chạm đất, gã đã bật điện thoại di động lên, sớm hơn tôi một giây, và gọi cho vợ. “Anh vừa hạ cánh”, gã nói với cô vợ. “Anh xin lỗi. Anh biết đáng lẽ phải là hôm qua. Người ta đã hủy chuyến bay. Em không tin anh sao? Em tự kiểm tra đi. Hãy gọi Eric. Anh biết là em không tin. Anh có thể cho em số của cậu ấy ngay bây giờ”. Tôi cũng có anh chàng nhân viên hãng du lịch tên là Eric. Anh ta cũng hay nói dối giúp tôi.

Khi máy bay lăn bánh về tới cửa xuống, gã vẫn đang cầm điện thoại và trả lời cô vợ bằng tất cả những câu trả lời tôi định nói. Không có lấy một chút cảm xúc, hệt như một con vẹt trong một thế giới nơi thời gian trôi ngược, nhắc lại bất cứ điều gì sắp được nói ra thay vì đã được nói ra. Những câu trả lời của gã đều là tốt nhất có thể trong mọi tình huống. Mà các tình huống của gã thì chẳng có gì thú vị cả. Và các tình huống của tôi thì cũng chẳng có gì hay ho hơn. Vợ tôi vẫn chưa nhận cuộc gọi của tôi, nhưng chỉ nguyên lắng nghe người đàn ông biết trước những gì tôi sắp nói là đủ làm tôi muốn gác máy. Chỉ nguyên nghe anh ta tôi cũng có thể biết mình đang ở trong một cái hố sâu đến mức dù có lúc nào đó tôi có thể thoát ra được khỏi nó, bên ngoài sẽ là một thực tế khác hẳn. Cô ấy sẽ chẳng đời nào tha thứ cho tôi, sẽ không bao giờ tin tôi nữa. Không bao giờ. Từ lúc đó trở đi, mọi chuyến đi sẽ trở thành địa ngục trần gian, và thời gian giữa các chuyến đi thậm chí còn tệ hại hơn. Gã kia cứ nói mãi, nói mãi và nói mãi, tuôn ra tất cả những câu tôi đã nghĩ ra nhưng chưa kịp nói. Chúng cứ không ngừng tuôn ra khỏi miệng gã. Lúc này, gã nói càng hăng hơn và to hơn, cao giọng hơn, giống như một người chết chìm đang tuyệt vọng cố giữ mình nổi. Hành khách bắt đầu đổ dồn ra khỏi máy bay. Gã đứng dậy, vẫn tiếp tục nói, tay còn lại ôm lấy chiếc laptop, hướng về phía cửa ra. Tôi thấy gã để quên cái túi nhét vào ngăn để hành lý phía trên ghế ngồi. Tôi thấy gã để quên nó, nhưng không nói gì. Tôi chỉ đứng yên. Dần dần, máy bay vắng hẳn, cho tới khi những người duy nhất còn lại là một nữ tu quá khổ cùng cả tá trẻ con và tôi. Tôi đứng dậy, mở ngăn để hành lý phía trên ghế ngồi ra, như thể đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời. Tôi lấy cái túi đựng hàng miễn thuế ra, như thể nó luôn là của tôi. Bên trong là hóa đơn và lọ Guerlain Huyền bí. Vợ tôi mê mệt mùi hương đó. Với cô ấy, nó cứ như một thứ nghiện vậy. Nếu tôi quay về sau một chuyến đi mà không cầm theo một lọ Huyền bí từ cửa hàng miễn thuế, cô ấy lại nói tôi không còn yêu cô ấy nữa. Nếu tôi dám bước chân vào nhà mà không có một lọ cầm theo, coi như tôi đã gặp rắc rối to.

Theo Lê Đình Chi (dịch từ bản tiếng Anh)
MỚI - NÓNG