Chị gái tôi có mỗi cậu con trai. Dường như bao yêu thương chị dành cả cho nó. Suốt ngày chị lo lắng và bao bọc cậu con cưng. Với chị, hạnh phúc lớn nhất là được chăm sóc và yêu thương con. Thế mà mấy hôm nay chị đang mất ăn mất ngủ vì chuyện thi cử của thằng bé.
Cháu trai tôi đang học lớp 5 ở một trường Tiểu học thuộc trung tâm thành phố. Đây là ngôi trường nổi tiếng với bề dày thành tích. Năm lớp 1, chị nhờ vả hết các mối quen biết mới xin được cho con một suất ở ngôi trường uy tín này.
Cháu tôi ngoan và khá chăm học. Năm nào cháu cũng đạt học sinh xuất sắc. Những năm trước, cháu thường được cô chọn đi thi Toán, tiếng Anh trên mạng. Thành tích của cháu khiến vợ chồng chị tôi rất tự hào. Để đầu tư cho tương lai của con, chị không tiếc tiền bạc và công sức. Thứ bảy, chủ nhật nào chị cũng chở cháu đến trung tâm để luyện thêm các môn. Nói chung chị dồn hết niềm hy vọng vào thằng bé.
Vậy mà không hiểu sao năm nay thằng bé học đuối hẳn đi. Cô giáo chủ nhiệm thường gọi điện cho chị tôi than phiền về sức học của thằng bé. Học kì 1 vừa qua, cháu vẫn đạt danh hiệu "Hoàn thành xuất sắc tất cả các môn học". Thế nhưng cô bảo điểm số cháu không cao. Môn Toán và tiếng Anh chỉ đạt điểm 9. Thỉnh thoảng khi học trên lớp, cháu có biểu hiện mệt mỏi. Dạo gần đây cháu gầy hẳn đi. Lúc nào cháu cũng trong tình trạng nơm nớp lo lắng vì sợ hãi.
Năm học trước, cháu rất vui vẻ thoải mái, chẳng hiểu sao năm nay cháu lại như vậy. Dường như cháu không còn sự hồn nhiên vui vẻ của lứa tuổi học trò. Cứ đi học về là cháu vào phòng đóng kín cửa. Chị phải gặng mãi cháu mới tâm sự rằng đang rất sợ cô giáo chủ nhiệm. Ngày nào đến lớp cô cũng bắt bẻ các con đủ kiểu. Nào là ít phát biểu xây dựng bài. Nào là chưa làm bài hết cô giao... Cô bắt cả lớp cùng hứa cuối năm nay lớp mình phải dẫn đầu khối lớp 5. Bạn nào học không tốt cô sẽ phạt trước lớp. Nhìn cô chúng con luôn cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng.
Suốt cả tuần nay cô liên tục nhắc nhở cả lớp về việc học. Cháu tôi cứ lo sợ không biết kết quả thi học kì 2 ra sao. Mấy ngày gần đây, cứ về đến nhà cháu phải học ngay đề cương cô cho. Nào là khoa học, Lịch sử, Địa lí... Các cô đã soạn sẵn câu hỏi và trả lời đầy đủ. Ngay cả bài văn mẫu hoàn chỉnh cô cũng bắt các em học thuộc. Nói chung là các em phải đạt thành tích cao trong kì thi tới này.
Có lẽ vì lo sợ quá mà dù đã học thuộc nhưng đến lớp khi cô dò bài, cháu cứ luýnh quýnh đọc vấp suốt. Thế là cuối giờ cháu luôn phải ở lại học cho thuộc. Nhìn cháu gầy xọp vì lo lắng mà tôi thương quá chừng.
Đến giờ thì chị tôi thực sự ân hận vì đã cho con học trường điểm. Chị không muốn con học giỏi nữa. Mong sao cô giáo đừng tạo áp lực cho con. Chị chỉ mong con được vui vẻ thoải mái.
Hôm qua chị đã mạnh dạn trao đổi cùng cô về vấn đề này. Thế nhưng mới nghe, cô đã bảo chị chiều con kiểu đó là không được. Các cháu còn nhỏ đứa nào chẳng làm biếng học. Muốn con thành đạt chúng ta phải ép chúng vào khuôn khổ. Rồi cô lấy bao nhiêu tấm gương thành đạt từng là học sinh của cô. Tóm lại tụi nhỏ muốn nên người phải rèn chúng vào khuôn khổ.
Cô Kim Hoa, một cô giáo dạy cấp 1 ở thành phố Tây Ninh, cũng là bạn thân của tôi trải lòng: Thực ra dạy ở các trường điểm luôn nặng về áp lực thành tích. Chỉ tiêu đầu năm trường đã giao nên bọn mình phải cố hoàn thành. Nhiều khi biết là áp lực lên tụi nhỏ, nhưng chẳng biết làm sao. Nếu mình không khó tụi nhỏ không học. Mà ép quá thì thấy tội chúng. Tất cả vì bệnh thành tích mà thôi.
Thế mới thấy trong các trường học nhiều giáo viên vì muốn được danh tiếng cá nhân mà cứ tạo áp lực cho học sinh. Thành thử cuối cùng các em là những người chịu nhiều thiệt thòi. Mong rằng các thầy cô hãy động viên các em trong học tập chứ đừng quá tạo áp lực lên các học trò bé bỏng của chúng ta.