Đang có khá nhiều ý kiến chê trách HLV Park Hang Seo và các học trò sau thất bại trước Triều Tiên tối 16/1, qua đó bị loại khỏi VCK U23 châu Á 2020. Chúng ta có vẻ đã quên mất chỉ 2 năm trước, bóng đá Việt Nam hành quân tới giải đấu này với mục tiêu chỉ là 1 điểm. Không có nhà chuyên môn nào đánh giá cao triển vọng của U23 Việt Nam, cho tới khi thầy trò ông Park đưa tất cả đi từ hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Hai năm sau, chúng ta tới Thái Lan với tư cách Á quân, cùng mục tiêu đoạt vé tham dự Olympic Tokyo 2020, tức ít nhất cần lọt vào nhóm 4 đội mạnh nhất châu lục. Vị thế của Việt Nam đã thay đổi, nhưng điều đó đồng thời cũng tạo cho Việt Nam không ít áp lực.
Đội bóng của ông Park đã đánh mất yếu tố bất ngờ, và các đối thủ cũng chơi thận trọng hơn trước. Có thể dễ dàng nhận ra điều đó ở trận đấu của Việt Nam với Jordan. Đội bóng Tây Á đã áp dụng đúng chiến thuật phòng ngự-phản công trước Việt Nam, và chỉ lên bóng khi có thời cơ tốt.
Ở trận đấu trước đó, UAE dù vượt trội về khả năng kiểm soát bóng nhưng vẫn giữ hàng thủ rất chắc chắn ở phía dưới, thay vì ào lên tấn công. Trước các đối thủ như vậy, mọi thứ trở nên rất khó khăn cho U23 Việt Nam. Trong khi đó ở giải đấu lần này, lực lượng của U23 Việt Nam lại không tốt. Ông Park mất những quân bài mạnh nhất như Văn Hậu hay Đình Trọng (chấn thương không thể đá chính).
Ở tuyến giữa, U23 Việt Nam cũng thiếu một thủ lĩnh thực sự có khả năng dẫn dắt lối chơi, kiểm soát bóng cũng như làm điểm tựa tinh thần cho các đồng đội. Tại SEA Games 30, ông Park đã có Hùng Dũng lấp khoảng trống nhưng tới VCK U23 châu Á 2020, vị trí này bị khuyết. Phương án bố trí Đức Chiến luân phiên đá cặp với một cầu thủ khác (Hoàng Đức hoặc Thanh Sơn) đều không tạo nên hiệu quả. Việc kéo lùi Quang Hải xuống không phát huy tác dụng.
Chất lượng quân của U23 Việt Nam không cao, điều này khiến cho ông Park không có nhiều lựa chọn để thay đổi khi các vị trí chính thức gặp vấn đề. Một người theo đuổi triết lý “không thua trước”, vốn đặc biệt coi trọng hàng thủ như HLV Park Hang Seo nhưng liên tục phải xáo trộn các hậu vệ là một vấn đề.
U23 Việt Nam thiếu hẳn một hàng thủ chắc chắn, và nhiều vị trí chỉ là phương án “đóng thế”. Việt Anh vốn là trung vệ nhưng có lúc được đẩy lên đá cánh. Trọng Hùng khi vào giải cũng phải tập luyện trái vị trí sở trường. Ở hành lang 2 cánh, HLV Park Hang Seo chỉ có 2 chân chạy đúng nghĩa là Tấn Tài và Thanh Thịnh.
Thất bại của U23 Việt Nam không phải kết quả bất ngờ và quá gây thất vọng, nhưng điều đáng tiếc nhất có lẽ là chúng ta không giới thiệu thêm được gương mặt nào mới thực sự có triển vọng. Ở tuyến giữa, Hoàng Đức rõ ràng cần thêm thời gian để trưởng thành. Việt Anh hay Đức Chiến đều chưa gây được ấn tượng. Những cầu thủ còn lại đều là những gương mặt cũ.
Cách đây 2 năm trên đất Trung Quốc, ông Park đã trình làng một lứa cầu thủ mới với những cái tên như Phan Văn Đức, Phạm Xuân Mạnh và đặc biệt, khiến Quang Hải tỏa sáng rực rỡ để trở thành một ngôi sao lớn. Tới giải đấu lần này, ngay cả Quang Hải cũng không thể chơi đúng năng lực khi thiếu các vệ tinh xung quanh, cho dù anh chính là hy vọng lớn nhất của U23 Việt Nam.