Chúng tôi quen và yêu nhau khi cùng tham gia một khoá học khiêu vũ tại một câu lạc bộ. Vì thấy tôi “nam nhi đại trượng phu” mà tính tình nhút nhát, ngại giao tiếp đám đông nên em gái tôi đã đăng ký cho anh đi học khiêu vũ để mong “cải thiện” tình hình.
Ngần ngại mãi rồi tôi cũng chặc lưỡi đi “học nhảy”, với mong muốn biết đâu mình sẽ bớt phần rụt rè, sẽ bạo dạn hơn chứ cũng chẳng nghĩ “lột xác” theo kiểu tán gái như khướu giống mấy thằng bạn cùng trang lứa.
Học được gần một tuần thì tôi quen em, tôi là học viên ở lớp “lính mới”, còn em đã biết nhảy thuần thục và đang học ở lớp nâng cao. Giờ nghỉ giải lao của lớp em, ngó sang bên lớp tôi, chắc thấy tôi lớ ngớ, ngờ nghệch quá nên em “ngứa mắt”, em đã ra sàn và cầm tay hướng dẫn thêm cho tôi cách vào bài, cách đưa chân, uốn tay, lượn người…
Cứ thế mỗi khi em rảnh thời gian là “cô trò” tôi lại tập luyện hăng say. Để trả ơn ‘cô giáo”, sau mỗi buổi học tôi thường mời em khi thì đi uống sinh tố, lúc ăn kem, đôi khi là cả ngồi nhể ốc luộc theo những yêu cầu “bất chợt” của em.
Từ ngày quen em, tôi vui lắm, bố mẹ và em gái thấy tôi yêu đời, hoạt bát thì cũng rất mừng, động viên tôi. Thế rồi được khoảng 3 tháng, khi đã kết thúc tới 3 khoá học nhảy từ sơ cấp đến nâng cao, em nhận lời yêu tôi.
Hơn 3 tháng sau đó thì chúng tôi làm đám cưới. Từ bố mẹ, đến họ hàng, anh em bạn bè đều ngạc nhiên về “tốc độ” yêu và cưới quá nhanh chóng của tôi. Bởi với mọi người, tôi “cù lần” như thế thì với thời gian đó, khó mà “cưa cẩm” được ai đó chứ đừng nói đến chuyện “rước nàng về dinh”.
Cưới xong, em vẫn đi làm ở một thẩm mỹ viện, giờ giấc tuỳ theo ca nên việc cơm nước, chăm sóc, lau dọn nhà cửa bố mẹ tôi cũng “ưu tiên” cho con dâu mới, em gần như chẳng phải động chân mó tay gì vào việc nhà.
Còn tôi, ngày ngày đều đặn sau giờ tan làm ở phân xưởng sơn mạ, nơi tôi làm thợ kỹ thuật là về ngay nhà, không hề tạt ngang tạt ngửa quán bia hay trà lá gì cùng bạn bè.
Cả gia đình tôi đều mong ngóng chúng tôi có con vì “con đầu cháu sớm” nhưng em bảo hai vợ chồng đều còn trẻ, từ từ vài năm nữa rồi sinh. Chiều vợ, tôi cũng đồng ý với em mà không thắc mắc gì.
Tôi cứ nghĩ mình có một gia đình êm ấm như thế đến tận chủ nhật vừa rồi, khi em đi làm còn tôi tranh thủ ngày nghỉ lau quét, dọn dẹp phòng ngủ của hai vợ chồng. Khi lau dọn tủ bàn phấn trang điểm của em, tôi thấy kẹt dưới khe tủ là một cái sim điện thoại.
Tò mò tôi lắp sim vào máy, rồi gọi thử sang điện thoại của tôi. Số điện thoại đó đúng là số vợ tôi đang dùng, có lẽ đây chính là cái sim vì lý do nào đó em tháo ra, để rơi xuống kẹt tủ không tìm thấy rồi bảo với tôi em bị mất sim cách đây mấy tháng.
Điều lạ lùng là trong bộ nhớ của sim lưu khá nhiều tin nhắn từ cùng một số máy lạ, nội dung toàn những lời yêu thương, hờn giận, rồi cả hẹn hò địa điểm gặp gỡ với vợ tôi. Có những tin nhắn gửi đến vào thời gian trước khi chúng tôi cưới nhau, còn sau khi cưới, có lẽ cũng phải đến cả trăm tin.
Bàng hoàng, tôi gọi em gái lên phòng, kể cho nó nghe toàn bộ sự việc và nhờ em tôi dùng sim của vợ gọi vào số điện thoại kia. Chuông vừa reo, đầu dây đằng kia tiếng người đàn ông ngọt ngào “cưng à, anh bận thật mà, đừng giận anh nhé. Tối em tan làm sớm rồi chúng mình gặp nhau”…
Vậy là đã rõ, vợ tôi vẫn đang hang ngày liên lạc với người đàn ông ấy, và tôi đã bị vợ cắm cho “cái sừng” to tướng suốt một năm qua, trước cả khi chúng tôi cưới nhau. Và cái "tin mừng" mà cô ấy vừa thông báo cho tôi cách đây chưa đầy chục ngày, liệu có phải thực sự là của tôi hay không?