Thiên đường sung sướng
Phải khi tiếp cận đường dây taxi “cò gái” trên các tuyến phố Trần Duy Hưng, Lê Văn Lương, đường Láng… chúng tôi mới biết sự phong phú, đa dạng của các loại hình dịch vụ tại đây. Ở đây, tất cả những nhu cầu đều có thể được hiện thực hóa. Mối quen đầu tiên của tôi là Phương Nhi (tên thật là Hậu, quê ở Tiền Giang), làm tiếp viên quán K.I trên đường Láng.
Cô gái này ra Hà Nội làm việc đã được 3 năm, có dự định làm thêm 1 năm nữa rồi về quê mua một căn nhà, lấy chồng rồi ổn định cuộc sống. Tuy có hợp đồng tại quán Karaoke K.I, nhưng nghiệp “tay vịn” của cô gái trẻ là đi lượn hầu hết các quán karaoke trong khu vực. Theo cô gái, các quán đều liên kết với nhau để “đổi hàng” khi khách không ưng ý.
Nghề tiếp viên cũng có nhiều sức ép, như những ngày “cháy phòng”, mỗi nơi các cô chỉ được ngồi 45 phút, sau đó lại tiếp tục di chuyển sang quán khác. “Nơi uống bia, nơi thì rượu, nhiều tối bọn em phải móc họng để nôn để rồi lại đi uống tiếp”, Nhi nói. Bù lại sự mệt mỏi, Nhi được bo khá hậu hĩnh cho mỗi đợt tiếp khách, khách ít nhất là 200 ngàn đồng, nhiều thì được 100 USD.
Ngoài làm “tay vịn” cho các quý ông, Nhi còn tham gia thêm khoản “múa lửa” hoặc “mua đồ” để phục vụ khách lắm tiền. Khi tôi thắc mắc về cái tên lạ lùng này, cô gái trẻ giải thích: Khi múa lửa, đèn phòng sẽ tắt hết, bọn em lên bàn nhảy và… cởi đồ. Mỗi que diêm được tính giá 200 ngàn đồng để xem bọn em múa, để xem thoả mãn màn múa, khách cũng cần đốt cả bao diêm. Tính ra, một buổi “đốt tiền” của khách làng chơi sơ sơ cũng mất đến chục triệu đồng.
Tại các quán massage, các cô gái cũng không hề thua kém về khoản kiếm tiền. Điểm mặt một số quán massage trong khu vực như: OZ…, H.N… thì tất cả đều chủ yếu “mát xa thì ít, thư giãn thì nhiều”. Nhiều quán có xông hơi, tắm rửa, tẩm quất khép kín ngay trong phòng, nhân viên nữ có thể chiều khách tới bến ngay tại chỗ.
Tuỳ cơ sở vật chất, chất lượng dịch vụ mà nhân viên massage có thể được bo từ 200 - 500 ngàn đồng. “Nhân viên bọn em chỉ sống bằng tiền bo, không thư giãn cho khách thì lấy đâu ra tiền”, một cô gái làm ở quán OZ tâm sự. Khi được hỏi về việc “đi khách” bên ngoài thêm thu nhập, cô gái gật đầu nhưng ra giá: Nếu anh có mối cứ gọi em, nhưng giá em từ 1 triệu trở lên, anh ăn kênh bao nhiêu thì tuỳ!
Những “mánh chặt chém” của cánh tài xế
Ngoài dẫn dắt khách đến “thiên đường sung sướng”, có một nhóm tài xế chuyên “săn gà” trên các con phố “nhạy cảm”. Theo anh Tiến, một lái xe “cò mồi” thì mỗi taxi được chia 50-50 tiền hóa đơn của khách cho một lần dẫn mối đến những quán “máy chém”, “nhưng làm ăn như thế thất đức, chộp giật lắm nên anh không làm”, anh Tiến tâm sự.
Được chỉ điểm một số xe chuyên dắt mối “chặt chém” khách, ngày hôm sau chúng tôi quyết định tiếp cận với các tài xế này. Có mặt ở đầu ngõ 80 đường Trần Duy Hưng lúc gần 0 giờ, trong vai khách có nhu cầu tìm gái mại dâm, chúng tôi nhanh chóng tiếp cận được với một lái xe hãng VIC.
Khi được hỏi về địa chỉ quán, lái xe từ chối cho biết cụ thể mà chỉ nói đoạn Cát Linh (Đống Đa, Hà Nội), cách khu chúng tôi đang ở gần 5km. Thắc mắc sao phải đi xa thế, lái xe liền tung ra hàng loạt lời quảng cáo hấp dẫn, nào là: thiên đường sung sướng, toàn hàng tuyển, hàng trẻ 9x giá hợp lý…
Thấy chúng tôi vẫn tỏ thái độ dò xét, lái xe này cố nài kéo: “Đây là chỗ ông anh em, em chở miễn phí cho 2 anh luôn!”. Trước sự nhiệt tình của tài xế, chúng tôi nhận lời đi.
Nhiều khách hàng bị ép viết giấy nợ, cầm cố tài sản sau khi “vui vẻ” tại đây
Taxi chở chúng tôi đến quán A.L, ngõ Hàng Bột (Cát Linh, Đống Đa), 2 nhân viên nam đã chờ sẵn trước cổng. Thấy xe vào ngõ đã hồ hởi ra đón và chủ động mở cửa xe cho khách. Theo cách nói chuyện giữa lái xe và nhân viên, dường như họ khá thân thiết. Quán nằm ở ví trí khá đẹp, gồm hai căn nhà 4 tầng được chia làm 2 cổng, một cổng khách vào, bên còn lại là thanh toán tiền và lối ra.
Vào phòng tầng 2, không chỉ có chúng tôi mà hàng chục quý ông khác đang trong tình trạng không mảnh vải, đợi nhân viên phục vụ. Nhân viên nam đưa cho chúng tôi một cái túi da, dùng đựng điện thoại và ví tiền rồi bảo cởi hết quần áo để ra xông hơi. Thấy lạ, tôi bảo muốn vào việc luôn thì nhân viên vẫn khẳng định đây là trong gói dịch vụ, đầy đủ xông hơi, tắm tráng rồi sẽ được phục vụ ngay.
Nghe có vẻ chuyên nghiệp, nhưng căn phòng tắm xông hơi chật chội chỉ khoảng 8m2, nồng mùi không khỏi khiến khách hàng cảm thấy khó chịu. Tắm xong, chúng tôi cùng 4 vị khách khác được đưa lên tầng 3 và 4. Căn phòng rộng khoảng 30 m2, giường giống gường bệnh nhân nằm trong bệnh viện, được đặt sát nhau, ngăn bởi những màn ri đô.
Một nữ nhân viên tên Hoa vào khoang của tôi, vừa đấm lưng vừa thông tin: Ở đây bọn em chỉ làm dịch vụ massage, còn muốn “tới bến” thì sang khách sạn bên cạnh, không phục vụ tại quán! Cảm giác câu chuyện đã “có mùi”, chúng tôi không đồng ý và đi xuống quầy hỏi cho ra nhẽ.
Xuống quầy thanh toán, dù đã chuẩn bị tâm lý trước sẽ bị “chặt chém”, nhưng chúng tôi vẫn bị sốc trước số tiền phải trả. Hóa đơn tên Massage VIP (không ghi địa chỉ quán) ghi số tiền lên tới 2,5 triệu đồng, bao gồm: massage 350 nghìn đồng/người, 2 người 700 nghìn đồng; Tắm thảo dược 450 nghìn đồng/người, 2 người 900 nghìn đồng; Mặt nạ thuốc 250 nghìn đồng/người, 2 người 500 nghìn và phí dịch vụ 200 nghìn/người.
Chúng tôi kiên quyết không chấp nhận mức giá này vì thực tế khách hàng không dùng nhiều dịch vụ nêu trên, cũng không có nhu cầu massage. Lúc này, chủ quán có tên Tuấn Anh mới trở mặt, gọi thêm nhân viên vào gây áp lực, đồng thời to tiếng: “Bọn mày có trả tiền không, giá đây quy định là giá chung rồi”.
Khi chúng tôi giải thích không đủ tiền và sẽ trình báo công an về việc chặt chém khách, chủ quán khẳng định: Đã “bao” hết, và ép khách vay mượn để trả tiền. Cùng lúc, Tuấn Anh sai nhân viên đóng cửa lại, trước sức ép của quán, chúng tôi buộc phải trả số tiền 2,5 triệu đồng. Bất ngờ khi ra về, chúng tôi chạm mặt người lái xe taxi VIC lúc nãy đang chở thêm mấy vị khách đến. Thấy tôi, gã lái xe tránh mặt và lủi luôn vào quán.
Khoảng 15 phút sau, nhân viên quán ra xe, đưa tiền hoa hồng cho tài xế. Chỉ trong 1 buổi tối, có khoảng 10 lượt khách vào quán. Riêng chiếc taxi VIC mang BSK 29A 504.xx đã quay lại với 3 lượt khách trong một buổi tối.
Tiếp xúc với cánh lái xe, chúng tôi được biết, quán này khá nổi tiếng trong giới taxi. Mỗi chuyến trung bình lái xe được chia từ 500 - 1 triệu đồng, chở được 5 lượt khách đã rủng rỉnh 2-3 triệu đồng nên rất nhàn.
Ngoài quán ngõ Hàng Bột, còn có nhiều “điểm đen” rải rác khắp Hà Nội: quán S.S đường Nguyễn Văn Cừ, đường Lê Đức Thọ, phố Nguyễn Khang… Chủ yếu, đây là những quán massage kiêm môi giới cho khách có nhu cầu tới Z, khách đến nơi vừa phải sử dụng dịch vụ massage với giá cắt cổ, vừa bị “cắt phế” dịch vụ môi giới.
Lợi dụng khách say xỉn, nhiều quán ép khách trả 3-4 triệu đồng cho dịch vụ trọn gói. Không mang đủ tiền, khách bị ép viết giấy cầm cố tài sản. Nhưng sau đó họ cũng không biết kêu ai, bởi không muốn “vạch áo cho người xem lưng” khi đi tìm gái mà trót sa chân vào “động lừa”.
Thất thần khi ra khỏi quán massage “chặt chém”, anh Quốc, công nhân nhà máy thuốc lá Thăng Long cùng 4 người bạn cho biết, vừa phải trả hoá đơn hơn 7 triệu đồng cho 30 phút massage. Anh này đã phải viết giấy cầm cố xe máy cho chủ quán để được thả về.