Ảnh minh họa. |
Hai đứa sống với nhau y như hai thằng bạn trai, cùng đi làm nuôi con, mỗi tối mỗi người cắm đầu vào cái máy tính của người ấy. Ngày nghỉ mình ra sức nấu ăn ngon để phục vụ một lũ bạn bè của ông xã đến chơi, mà trong lòng chẳng còn cảm thấy vui vẻ gì. Nấu ngon chỉ vì mình đã được bảy năm hôn nhân huấn luyện thành một bà vợ nấu ăn ngon, chứ không phải vì mình muốn làm một công trình bếp núc khiến cả nhà hạnh phúc. Hết tiền, cả hai cùng chia nhau ít dằn túi. Có việc lớn trong gia đình, cả hai cùng phân chia công việc để gánh vác. Ngoài ra, không còn gì tồn tại ở giữa những lúc riêng tư nữa. Chúng ta lăn ra ngủ vô tư và bình yên giữa một cuộc sống không còn gì làm ta có thể thổn thức và mất ngủ nữa.
Một buổi tối đầu mùa hè, trời mưa vừa tạnh, ông xã lôi lũ trẻ con ra công viên tìm ve sầu lột xác cho chúng chơi. Mình quần đùi cộc áo hai dây mát mẻ xách laptop ra đầu ngõ rung đùi uống cà phê và lên mạng chinh chiến với những nickname luôn online trực chiến trong forum.
Mình thường hẹn một người online, người có thể tâm sự và chia sẻ.
Mình thường có một đôi lá thư rất “nam tính” tràn đầy sự thấu hiểu chờ sẵn trên mạng. Đừng hỏi tại sao mình phải lòng một người chưa biết mặt. Và thỉnh thoảng trả lời lại những lá thư ấy, cũng với tâm trạng phấp phỏng, thận trọng và hơi lo âu.
Reply thư không có gì là tội lỗi. Chia sẻ nhiều hơn và thật lòng hơn một chút cũng đâu phải tội lỗi. Chúng ta dù chỉ là nickname ảo trên mạng, nhưng cũng biết ít nhiều về nhau, vài bức ảnh chân dung và du lịch, một con người thật, làm việc trong một tòa nhà nào đó trong thành phố, biết vài thói quen của nhau, có ít nhiều cảm tình qua các trao đổi.
Thương thêm một chút nữa, cũng không sao cả. Thiện cảm dành cho một nick nào đó trên mạng vốn không hiếm gặp.
Buổi tối mùa hè, lá thư gửi mình rất bất thường, bởi vừa được viết, trong một chuyến xe buồn rầu đi lang thang vô định, người ấy muốn gặp mặt.
Cảm ơn iphone và laptop cùng với wifi quán cà phê, giúp mình nhận ra, những lá mail được reply ngay lập tức, chứng tỏ sự mong ngóng và muốn gặp thật sự. Và một bầu không khí đặc quánh dụ dỗ: Hãy đến đây, gặp nhau, trò chuyện vài câu, uống chung một tách cà phê, cùng tận hưởng một buổi tối ý nghĩa, đối diện một con người thú vị, làm ta thiện cảm đã lâu.
Trình tự ấy là những nấc thang lên thiên đường hay dẫn đi đâu, mình không biết, nhưng chắc chắn không dẫn về ngôi nhà có hai đứa trẻ của mình.
Mình ngồi ngẩn ra trong hơi mưa sót lại và bầu khói thuốc đặc quánh trong quán cà phê, cảm nhận những khao khát bí mật đang trỗi dậy trong trái tim trống trải của một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi. Có một lời mời mọc, một đề nghị bí ẩn. Một người đàn ông đang chạy xe loanh quanh chỉ chờ mình gật đầu. Một mối quan hệ mờ ảo và sự thiện cảm lớn nhanh theo thời gian. Và sự lãng mạn đậm đặc đầy lôi cuốn. Người đàn ông kia, vào giây phút này, không quan tâm việc mình đã có chồng và hai con nhỏ, trong tâm trí họ chỉ có mình, và họ chỉ quan tâm tới chính cái – tôi – phụ - nữ của mình.
Một khi đã phải lòng nhau, cuộc gặp sẽ để chúng ta vẫn còn khoảng cách cũ hay đẩy chúng ta vào nhau?
Mình sực nhớ đến đôi dép lê dưới chân, chiếc quần đùi và áo ba lỗ đang mặc, một thứ thời trang sơ sài của những bà vợ vốn đã bị ông chồng quen mắt.
Mình sực nhớ đến người yêu cũ mình từng yêu tha thiết, giờ đang ngồi gốc cây bắt ve cho con chơi!
Ông ấy có muốn lên mạng kiếm người tán tỉnh không? Chắc là có? Ông ấy có muốn rảnh rang ngồi làm thứ gì thì làm, không bị con cái bám đuôi vướng bận không? Chắc hẳn là có! Ông ấy có muốn bắt đầu mối quan hệ lãng mạn với ai đó không? Chắc có!
Sao ông ấy lại nhường những điều ấy cho mình?
Mình gấp laptop lại, đi về nhà. Kết thúc một tình yêu ngoài hôn nhân, đáng lẽ sẽ yêu, vào phút cuối cùng.
Đường về nhà thật dài. Hoặc có lẽ bởi mình đã quay về, nhưng với một trái tim nặng trĩu.