Ngồi bên mâm cơm nguội ngắt mà chị bực mình trào nước mắt, 9h tối rồi mà chồng chị vẫn chưa về. Hai đứa con đã ăn uống xong xuôi và lên phòng học yên vị, còn chị vẫn nhịn đói chờ chồng. Từ tối chị đã gọi đến 20 cuộc điện thoại nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhạc chờ như trêu ngươi, trước giờ tan sở anh chỉ nhắn cho chị một tin duy nhất : “Tối về muộn, ăn cơm đi, đừng đợi”.
Đây không phải là lần duy nhất chị đợi anh bên mâm cơm, cũng không phải là tin nhắn cộc lốc duy nhất mà anh nhắn cho chị. Bao nhiêu lần anh về nhà người nồng nặc mùi rượu và bỏ cơm ở nhà, nhưng chị vẫn cần mẫn chờ cơm chồng rồi ăn cơm một mình.
Lúc anh trở về nhà cũng là lúc anh phải nhận những lời nhiếc móc lu loa từ vợ mình. Chị bắt đầu lôi điện thoại của anh ra kiểm tra xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào khả nghi hay không, rồi chị kiểm tra áo của anh xem có mùi hương nào lạ hay không. Bài kiểm tra từ đầu đến cuối cho đến khi anh phải khai báo với chị vì sao không nghe điện thoại chị gọi, anh đi đâu, với ai, nếu cần thiết và chưa đủ để giải tỏa nghi ngờ, chị sẽ gọi điện cho từng người bạn mà anh đã kể để hỏi xem những lời của họ có khớp với anh nói không.
Vì vậy, bạn của anh rất sợ mỗi khi chị gọi, bởi chẳng bao giờ họ nhận được lời hỏi thăm nào ngoài việc tra hỏi về hành động của chồng chị. Nếu họ không trả lời chị sẽ nhắn tin, thậm chí gọi qua skype, qua yahoo, qua facebook để tìm hiểu về chồng chị. Facebook của anh chị là người giữ mật khẩu, ngày ngày chị kiểm tra xem anh like những ảnh của người nào, comment status của ai. Bất cứ người nào mà anh kết bạn thì ngay lập tức họ cũng nằm trong danh sách theo dõi của chị dù là nữ hay nam.
Chị quan niệm, không tin bất cứ ai kể cả họ có nói chuyện với nhau vô tư, vì lúc này là bạn biết đâu lần sau lại có cảm tình với nhau. Với nữ chị không tin có tình bạn trong sáng, còn với nam chị nghi ngờ họ sẽ rủ rê chồng chị rượu chè, đi chơi gái…