Hai bà cháu vá xe giữa Thủ đô
> Nhờ ai em có mặt trên đời?
> Những người tốt vô danh
Câu chuyện về hai bà cháu làm nghề vá xe giữa Thủ đô Hà Nội khiến nhiều người xúc động. Nó được lan truyền trên cộng đồng mạng, khi một khách hàng của bà đã kể lại câu chuyện lên trang facebook cá nhân của mình…
Bà cụ vá xe giữa Thủ đô (Ảnh từ face Tu….) |
“Đang đi thì xe đâm phải đinh, tìm mãi mới thấy hàng vá xe gần Chùa Bát Tháp - Đội Cấn, chủ cửa hàng là một bà già 68 tuổi tóc bạc trông rất phúc hậu. Khi tôi đến bà với 1 cô cháu gái khoảng 10 tuổi đang ngồi ăn bánh phở, thấy khách bà bỏ dở ra làm luôn.
Ngồi ngắm bà làm và nghĩ ở độ tuổi của bà thường nghỉ ngơi vui thú tuổi già với con cháu, nhà thì mặt phố đến nỗi nào đâu. Nhìn động tác vá xe của bà vô cùng thành thạo nhưng từ tốn, chậm chạp.
Trời lạnh mà bà vẫn mặc áo cộc tay trong khi bản thân tôi thì áo trong áo ngoài.
Lúc đầu tôi thắc mắc thì bà vu vơ "làm cho vui, cho khỏe" sau khi trả xong 30k tiền vá xe tôi lại áy náy hỏi: "Bà ơi sao bà ko thuê mà vất vả thế này, nếu bà cho thuê cũng được hơn chục triệu mà". Và tôi được nghe câu chuyện bà kể:
"Bà có một anh con trai bỏ vợ, tòa xử nuôi cô con gái 12 tuổi, cách đây hai tuần anh vừa mất vì bị mất sức không ăn được và yếu dần, vào viện 354 điều trị mất 70 triệu nhưng không qua khỏi. Giờ có mỗi hai bà cháu nuôi nhau thôi. Nhà thì nhiều người hỏi thuê rồi nhưng bà không cho thuê vì thương con. Lúc anh ấy còn sống yêu nghề lắm, gắn mình với cửa hàng bao năm rồi. Sau khi anh mất bà đi xem thầy bảo anh tiếc đồ nghề và việc lắm nên bà đừng cho thuê.
Bà định 49 ngày (anh con trai), bà đưa anh lên Chùa để cầu cho linh hồn anh được siêu thoát, rồi giỗ đầu xong thì bà sẽ cho thuê cái cửa hàng này đi"
Nghe bà kể mà tôi lặng người vì xúc động với tình yêu con của bà, dù anh không còn nữa nhưng bà vẫn biết linh hồn anh còn quanh bà để giúp bà có tinh thần tiếp tục thực hiện những công việc hàng ngày anh vẫn làm khi còn sống. Nhìn đứa cháu thơ dại 12 tuổi (hơn con gái mình một tuổi) tôi thấy buồn và thương hai bà cháu đến nghẹn lòng.
Tết đang sầm sập tiến đến từng nhà, từng ngõ nhỏ. Dòng người, dòng đời náo nhiệt cứ trôi còn 2 bà cháu vẫn âm thầm và miệt mài vậy thôi.
Cầu chúc cho linh hồn anh mau được siêu thoát và phù hộ cho mẹ anh, con anh mạnh khỏe. Cầu cho bà luôn mạnh khỏe để thay anh chăm sóc cháu nội.
Cầu một cái Tết bình an với tất cả mọi người!”.
“Khách hàng bất đắc dĩ” của bà cụ 68 tuổi đã viết những dòng cảm nhận đầy xúc động trên facebook của mình ngay tại cửa hàng sửa xe của bà cụ. Entry này ngay lập tức đã nhận được rất nhiều đồng cảm của cộng đồng mạng, trong đó có cả những người cùng chung cảnh ngộ: cũng từng là khách hàng của bà cụ yêu con trai nhất mực, và tình yêu ấy, nó giản dị trong việc làm của người mẹ “nối nghiệp” của con, không nỡ nhìn những dụng cụ, đồ nghề mà con mình gắn bó lúc còn sống, phải lạnh lẽo cô đơn không người sử dụng…
Tôi cũng là một trong số những người đọc được entry này, qua một địa chỉ face trung gian của một người bạn trong friend list. Và thế là, cả một buổi chiều cuối cùng cuối năm, khi người người tất bật, bon chen… chuẩn bị Tết, khi ai ai cũng lo lăng cho mâm cúng ông Táo về trời, tôi lặng lẽ một mình một xe lang thang trên đường Đội Cấn…
Từ ngã ba Ngọc Hà, bỏ qua ngã rẽ vào Ông Ích Khiêm, buông tay ga cho xe đi chậm lại, tôi chậm rãi lần tìm từng số nhà trên con phố chật chội… Những gương mặt lo âu, vội vã lướt qua rất nhanh. Những hàng quán ngồn ngộn người và hàng. Những toan tính của những tiểu thương cố gắng trưng hàng ra sát mặt đường, tưởng như có thể “đập” vào mặt cả những người đi đường, với mong muốn bán hết hàng của năm cũ, thu hồi vốn và lãi…
Thảng hoặc, một vài cửa hiệu sửa xe nhỏ bé đông nghịt khách. Những thợ sửa xe, hầu hết là nam giới, đang mải miết với khách hàng của mình…
Cổng chùa Bát Tháp. Một nhóm người trung niên đang quây quanh một bàn cờ tướng. Vài bác xe ôm đợi khách, nằm thườn thượt lên cả chiếc yên xe dựng chân chống giữa. Đào tết, hoa tết… tưng bừng trên phố phường. Không khí chộn rộn đón chờ một năm mới đang đến, nó có sức mạnh hơn cả những âu lo về cuộc sống đời thường…
Và, trong sự vội vã đến mải mốt ấy, tôi nhận ra một gương mặt giữa muôn người: một bà cụ nhỏ bé đi chậm rãi trên hè phố, mái tóc đã điểm bạc muối tiêu, bình thản… Bà chính là nhân bật trong bức hình đưa cùng entry trên face của một khách hàng đa cảm…
Tôi bám theo bà chừng chục mét, đợi bóng bà khuất nẻo vào cổng chùa Bát Tháp, rồi mới quay ngược xe lại, dừng lại trước cửa một nhà dân hỏi chuyện. Câu chuyện của người đàn ông trung niên, đã xác nhận câu chuyện trên face đầy xúc động của nữ khách hàng có xe bị cán phải đinh mấy ngày trước…
Tôi cứ vấn vương mãi, hình ảnh bà cụ trên con phố cuối năm tấp nập, và câu chuyện đầy xúc động về tình yêu con của bà.
Từ trước đến giờ, những nữ lại taxi, những nữ xe ôm, những chị lao công, những nữ cửu vạn thuê… tôi đã gặp. Họ chấp nhận công việc nặng nhọc ấy, trước hết vì mưu cầu cuộc sống. Nhưng, một nữ thợ vá xe máy, có lẽ lần đầu tiên tôi được biết. Hơn nữa, “người thợ” sửa xe ấy đã bước sang tuổi xưa nay hiếm, và mục đích của cụ không phải vì mưu sinh, mà chỉ đơn giản là tình yêu với đứa con trai quá cố, thì quả thật tôi mới gặp lần đầu, nghe lần đầu…
Và cũng vì sự hiếu kỳ đó, tôi đã bỏ hẳn một buổi chiều cuối năm bận rộn, để chứng thực về một tình yêu kỳ lạ, giữa phố phường, trong bối cảnh hiện tại… Một người mẹ chấp nhận đi ngược lại lô-gic thông thường, để tình mẫu tử bất diệt trong một việc làm hiện hữu…
Theo Thái Linh
TTVN