Là con út gái trong một gia đình nề nếp, tôi không ăn chơi đua đòi. Tình yêu đầu thật đẹp. Chúng tôi yêu nhau thề thốt sẽ yêu nhau trọn đời. Chúng tôi dệt mộng ước cho chuyện mai sau. Trao thân cho anh tôi không ân hận và anh luôn xem tôi là người vợ sắp cưới. Tạo hóa bất công không cho chúng tôi sum họp. Mỗi người một nơi. Anh vượt biên và đến vùng đất hứa. Còn tôi ôm sầu ở lại với tâm trạng bi quan.
Tôi cứ nghĩ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa. Buồn chán, nỗi nhớ không nguôi tôi lao vào nhưng cuộc tình không đoạn kết. Hết người này bỏ, tôi sang kẻ khác. Tôi như một con thiêu thân. Ngoài ba mươi tuổi tôi không kỳ vọng anh ấy trở về đểhàn gắn sự mặn nồng thuở trước. Người quen anh báo cho tôi hay anh đã có vợ con ở nước ngoài. Tôi đau khổ, khóc thầm hằng đêm.
Sợ lớn tuổi không sinh đẻ được nên tôi lấy chồng. Anh ấy hiền lành, tử tế. Tôi không quên được mối tình đầu cho nên những cử chỉ ve vuốt ôm ấp không nhiệt tình. Tôi như người sống trong thế giới khác. Chồng biết tôi không yêu thương nhưng vẫn lấy. Từ đó chồng nghi ngờ, chiến tranh lạnh xảy ra, kết cục tan vỡ.
Tình cờ tôi gặp người đến sau. Anh ta cũng đã một đời vợ. Khi đó, tôi như "thuyền mất tay lái". Anh đề nghị sống chung và tôi đồng ý. Cứ ngỡ là tôi sẽ quên đi người xưa mối tình đầu bất diệt. Nhưng rồi "bổn cũ soạn lại" vẫn y chang như người chồng thứ nhất. Tôi không hề có cảm giác. Đôi lúc tôi cố gắng giả vờ khoái lạc để anh vui.
Ảnh minh họa: Internet.
Đã qua một đời chồng rồi giờ tan vỡ thêm lần nữa, tôi sợ thiên hạ chê cười nên đã cố gắng sống bên chồng mà hồn tôi như ở bên người yêu đầu đời. Khi ân ái tôi nhắm mắt và nghĩ đến hình ảnh người xưa lúc đó mới có cảm giác. Cũng tội nghiệp cho anh ấy (chồng hiện nay) cứ nghĩ tôi có cảm giác thật. Hóa ra không phải thế!
Đùng một cái người xưa từ nước ngoài bay về thăm tôi. Từ Nha Trang tôi lấy cớ đi Sài Gòn thăm anh trai ruột. Chồng tôi không hề biết và vẫn để vợ đi. Thực sự, tôi không nói sao hết niềm hạnh phúc tuyệt đỉnh khi bên mối tình đầu. Ở bên người ấy tôi như sống lại tuổi thơ thời mới lớn, kể cả chuyện chăn gối người ấy hơn hẳn chồng hiện tại bây giờ. Tình cảm tôi đã trao cho tình cũ mất rồi. Và cứ như thế năm nào khi người ấy về tôi cũng đều miên man hạnh phúc. Anh tâm sự không có hạnh phúc với vợ nên đã ly dị. Còn tôi hiện làm vợ nhưng không hề cảm xúc vời chồng mặc dù chúng tôi đã có con.
Con là do tôi đẻ ra, nhưng tôi sống như chiếc bóng. Chấp nhận hằng năm gặp nhau thế là đủ rồi. Tôi không mơ ước gì hơn nữa. Đùng một cái chồng hiện tại nghi ngờ hạch xách tôi đủ điều. Cố chống chế tôi đóng kịch lả giả cho chồng an tâm. Nhưng thực sự tôi đang rơi vào bế tắc.
Nếu bỏ chồng, con tôi sẽ buồn, mà cứ sống tôi quá miễn cưỡng. Nằm cạnh chồng nhưng tôi tưởng tượng đó là người xưa như thế tôi mới ái ân được. Tôi biết rằng như vậy không tốt nhưng trái tim tôi không thể nào yêu nổi chồng. Tôi chỉ dựa vào chồng lúc chia tay với chồng đầu tiên.
Nếu cứ sống như diễn viên thật là khổ. Còn nếu thoát ra khỏi chồng hiện tại, gia đình, bạn bè tôi sẽ cười chê, châm chích. Tôi không xót thương chồng hiện tại mà còn xem đó như "cục nợ". Vì khó xử, tôi viết vài dòng tâm sự mong mọi người hiểu và cho tôi một lời giải đáp.