Tôi 26 tuổi, đã ra trường được 2 năm và có công việc ổn định ở Hải Phòng. Tôi làm ngành xây dựng, có vẻ ngoài lãng tử và tâm hồn khá mạnh mẽ.
Tôi vô tình quen em qua mạng xã hội. Em là bạn của cậu em họ tôi, thường xuyên comment trên facebook của cậu đó. Tôi có lần bình luận vào status của cậu đấy, thấy em like bình luận của tôi. Tò mò, tôi click vào facebook của em, thấy ảnh đại diện của em xinh nên chủ động nhắn tin làm quen. Sau vài lần liên lạc qua facebook, em cho tôi số điện thoại. Tôi rủ em đi cà phê. Em đồng ý. Vậy là tôi bắt xe từ Hải Phòng lên Hà Nội gặp em.
Ấn tượng của tôi lần đầu gặp em đó là một cô gái xinh xắn, trắng trẻo, nói chuyện rất dễ thương. Em hiện đang là sinh viên năm thứ 4. Có lẽ vẻ bề ngoài khá đẹp trai của tôi đã thuyết phục được em, em nhận lời đi chơi, ăn cơm với tôi không ngần ngại. Cứ mỗi ngày gặp nhau vậy, buổi tối tầm 7-8h tôi lại đưa em về trường. Em bảo em ở ký túc, nên phải về sớm.
Hơn 3 tháng kể từ ngày hẹn gặp đầu tiên, cuối tuần nào tôi cũng từ Hải Phòng lên Hà Nội. Mỗi lần gặp nhau chúng tôi cảm tưởng như cả thế giới chỉ có hai tồn tại. Tôi đã ngỏ lời yêu em và em đồng ý.
Tuy nhiên, hôm thứ hai sau khi ngỏ lời yêu ở tầng 2 một quán café, lúc không có ai, tôi tranh thủ hôn em, em ngượng ngùng đẩy tôi ra, tôi bất chấp càng hôn em tới tấp hơn khiến em không phản kháng được nữa. Sau buổi đó, trên đường đưa em về, em nói với tôi là em không xứng đáng với tôi. Tôi lúc đó nghĩ là em cố lấy lý do đang học trong khi tôi đi làm, nên nói với em rằng em không được nói lại với tôi điều đó một lần nữa.
Ảnh minh họa.
Một tuần sau, tôi đưa em về ra mắt bố mẹ và họ hàng. Bố mẹ và các anh, chị, chú bác đều tỏ vẻ hài lòng về em khiến tôi cảm thấy rất vui.
Cách đây 3 tuần, tôi lên Hà Nội và hẹn gặp em. Tại buổi nói chuyện đó, tôi nói bố mẹ tôi đã đồng ý em, bố mẹ bảo sẽ thu xếp để lên thăm gia đình em, đặt vấn đề hai bên qua lại. Đợi tháng 6 năm tới em ra trường sẽ tính đến việc kết hôn.
Trái với niềm vui sướng của tôi, em ngồi thần người ra rồi khóc. Tôi an ủi với em mãi không được. Tôi chở em vào nhà nghỉ. Ở đó, chúng tôi đã quan hệ với nhau. Đây không phải là lần quan hệ đầu tiên của tôi nhưng thật sự là lần đầu tôi có cảm giác được thăng hoa, đê mê như vậy. Em của tôi ngượng ngùng ban đầu nhưng sau đó rất “phiêu”, từng hành động, cử chỉ của em đều toát lên sự quyến rũ mê hoặc, khiến tôi không làm chủ được bản thân. Em bảo gì tôi làm vậy.
Sau giấc ngủ, tôi tỉnh dậy, em vẫn nằm bên. Em nói có chuyện muốn nói với tôi. Em bảo: “Em thật sự yêu anh nhưng cảm thấy không xứng đáng để anh yêu. Em thực chất là
gái gọi
”. Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi nói không tin lời em. Em bảo, gia đình em ở quê kinh tế quá khó khăn, bố mẹ ốm đau liên miên, em đi học nhưng bố mẹ không lo được, sau em còn có 2 em nữa. Vốn có nhan sắc, em được một chị cùng xóm trọ trước đây dẫn mối “đi khách”. “Khách’ ở đây là những người đàn ông có tiền. Em chỉ đi với những khách biết rõ mối, từng biết mặt và chỉ đi khi cần tiền, giá thấp nhất là 2 triệu/lần...
Tai tôi ù đi. Em đưa cho tôi chiếc điện thoại không phải là chiếc thường xuyên liên lạc với tôi, trong đó lưu danh bạ “Gấu VP”, “đẹp zai 298HD”… rồi bảo nếu không tin, tôi có thể kiểm tra.
Thật vô cùng đau đớn. Nếu như ai đó nói có thể tôi bán tín bán nghi, nhưng lúc đó, chính từ miệng em thú nhận và đưa chứng cứ cho tôi. Có lẽ nào vì thế mà hơn 3 tháng quen nhau, em chưa một lần đưa tôi về phòng ký túc của em. Bạn học cùng lớp của em, tôi chưa một lần gặp mặt. Có chăng chỉ là gặp những người bạn có vẻ ăn chơi mà em bảo là cùng làm thêm với em…
Thật sự, cho đến lúc này tôi vẫn rất nhớ em. Nhiều lúc đang làm việc tôi lại muốn lao lên ngay Hà Nội để gặp em, ôm em vào lòng, cùng nhau đi dạo hoặc shopping đâu đó. Vậy nhưng, sau hôm em nói chuyện với tôi, em đã tắt điện thoại, chặn facebook của tôi. Tôi liên lạc với với cậu em họ thì cậu ấy bảo rằng cũng chỉ biết em qua một người bạn, không biết em giờ ở đâu.
Giờ cứ mỗi lần nhớ đến em, nhớ đến những lúc chúng tôi bên nhau, nhớ đến những tin nhắn ngọt ngào ngày trước trái tim tôi lại như có ái đó bóp nghẹt.
Tôi không biết giờ làm sao gặp em? Dẫu em có yêu hay không yêu tôi, cho tôi là thằng khù khờ đi nữa, nhưng tôi vẫn muốn gặp em để nói chuyện cho ra nhẽ.