Một ngày mưa, bà nội quyết định mở hũ mật hoa bưởi trước sự háo hức và ngóng trông của tôi. Vừa mới mở nắp, hương thơm nhè nhẹ đã bay lên, hương bưởi đọng lại trong ký ức vài tháng trước tỏa ra. Hai bà cháu cứ nhâm nhi ly mật ong hoa bưởi, ngắm trời mưa...
Bữa nọ, tôi mở hộc tủ của mình. Bên trong, có một cái gối nhỏ, bọc vải ca-rô xanh. Hẳn là ai đó thấy tôi vẫn gối đầu trên cánh tay khi ngủ trưa nên đã cho tôi chiếc gối này.
Trong năm 2024, tôi (TS. Nguyễn Duy Duy - Viện Nghiên cứu Môi trường, Viện Nghiên cứu Quốc gia Úc) đã đặt chân tới 4 châu lục. Những chuyến công tác, những hội thảo khoa học, đưa tôi tới nhiều vùng đất khác nhau. Tôi đã đi thật xa, và giờ là lúc trở về. Tết rồi, về nhà thôi...
Công trình Viện Đại học Đông Dương trăm tuổi đang thu hút đông đảo người dân thủ đô đến tham quan. Những hàng người nối dài chờ đợi để khám phá triển lãm "Cảm thức Đông Dương" vừa khai mạc, nơi du khách được chiêm ngưỡng kiến trúc độc đáo và di sản văn hóa Đông Dương pha trộn giữa phong cách Á - Âu.
Tôi lớn lên, đeo bao nhiêu đôi bông đẹp đẽ. Mỗi lần nhìn Bửu, cậu bạn giờ học cùng lớp 11, tôi hay liếc vội một bên dái tai của cậu. Bửu chẳng đeo khuyên. Với tôi, cái dấu xuyên nhỏ xíu kia chính là dấu khắc của tình bạn.
Nắng chuyển mùa chớm hè làm tôi nhớ thiết tha cái bóng mát nơi gốc điều. Nhớ mùi hương thoang thoảng của trái điều chín, thèm tô canh điều má nấu, và những món ăn khắc dấu mãi tuổi ấu thơ.
Tôi như hòa mình cùng cơn mưa đầu mùa, nhìn rõ cây lá tươi mát, mơn mởn xanh đang đâm chồi nẩy lộc. Thì ra con bù rầy khác hẳn con gián, tôi đã dám cầm đôi cánh cứng của nó thổi phù phù, nó bay tạo gió mát như cái quạt mini.
Hồi nội còn sống năm nào má cũng dẫn tôi qua làm mứt khổ qua cùng nội. Bây giờ nội không còn, chị em tôi lại quây quần cùng má làm mứt khổ qua với những câu chuyện yêu thương nhắc nhớ nội.
Vào những năm hai ngàn lẻ mấy đó, tôi nhớ rằng niềm hạnh phúc và háo hức của chị em tôi là khi được nhận cả tập báo Hoa Học Trò mà chị tôi nhờ ông ngoại gửi về.
Cháu biết, bà nhớ ông rồi, ngày nào cũng rất nhớ. Chắc là bà đã mơ thấy ông mỗi đêm. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ mà bà, vẫn ngờ nghệch và hay đau ốm. Cháu muốn được ăn với bà thêm thật nhiều bữa cơm, được ôm bà ngủ những ngày trời lạnh như thế này.
Tớ thích cậu! Câu nói này có lẽ cậu chẳng bao giờ có thể nghe từ tớ, có khi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của nó. Cậu biết không… tớ thà bỏ lỡ cậu, còn hơn đánh mất chúng ta của hiện tại.
Nhân ngày nắng đẹp, hãy gặp người cậu muốn gặp, ở bên những người cậu muốn ở bên và làm cho mùa Hạ trở nên thật ý nghĩa. Đừng để khi qua đi rồi, cậu mới vội vàng nuối tiếc.
Tớ thích cậu mang theo ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ năm 18 tuổi xanh tiến về phía trước, dẫu cho tương lai là phong ba bão táp, gió to sóng lớn, hy vọng cậu quay về vẫn mãi giữ nụ cười thuở thiếu niên.
Tuổi thơ ai cũng sẽ có một “góc sân và khoảng trời”. Góc sân và khoảng trời của tôi là những chiều đi học về chạy ngay sang nhà ông bà nội, níu vai ông nũng nịu hoặc làm cái đuôi bám bà đi hái rau sau vườn, rồi theo bà vào bếp nhóm củi, cay xè cả mắt phải chạy ra liên tục.
Vào một sớm mùa Thu nắng nhẹ của rất nhiều năm về trước, đứa trẻ nhút nhát níu tay mẹ bước qua cánh cổng trường lần đầu tiên. Những đứa trẻ hồn nhiên năm đó đâu biết được rằng, mùa Hè của 12 năm sau chúng lại phải nghẹn ngào cất tiếng chào “từ giã” tuổi học trò.
Có lẽ sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy chưa đủ niềm tin vào bản thân, chưa đủ yêu thương chính mình, và vì thế mà chúng ta tự ti. Những người yêu thương chúng ta khi đó sẽ trở thành người thắp đèn, thắp lên cho chúng ta thứ ánh sáng để chúng ta nhận ra mình cũng có thể tỏa sáng, thậm chí là lấp lánh.
Mình thích cách thể hiện tình cảm bằng nắm tay. Nó vừa đủ, vừa phải, mà lại rất thân mật. Nắm tay như một cách thể hiện nỗ lực của mình. Mình dần hiểu ra, duyên là do trời mang đến, còn phận là do mình quyết định.
Đôi khi mình cũng thầm cảm ơn em bé 7 tuổi khi xưa đã không ngại ngần mấy vết trầy trên chân, cũng cảm ơn em gái 16 tuổi đã không bị thứ cảm giác sợ sệt mơ hồ cản bước. Để những chuyến xe rong ruổi đã đưa mình đến rất nhiều nơi.