Năm 1950, chính phủ Mỹ quyết định chuyển tù nhân tới trại giam Cung điện Đen ở Lecumberri, Mexico, để giam giữ. Đây là nhà tù nguy hiểm, dơ bẩn và xuống cấp. Tạp chí Time mô tả Cung điện Đen là “lồng nhốt tội phạm - những kẻ thường đâm chém nhau và sống trụy lạc sau chấn song chật chội”. Ảnh trên là khu vực giam giữ số 1 tại Cung điện Đen có cấu trúc giống một bánh xe khổng lồ nhìn từ trên cao.
Cận cảnh các phòng giam chật hẹp tại nhà tù năm 1950. Sau làn sóng tội phạm năm 1949, bộ phận quản lý trại giam đã điều một giám thị mới tới quản lý 4.000 phạm nhân.
“Linh hồn của trại giam” là biệt danh của tổng quản Jose Farah. Ông là người lắng nghe những lời phàn nàn của tù nhân, đẩy nhanh các vụ xét xử và là cầu nối liên lạc giữa phạm nhân và gia đình.
Một tù nhân đang làm việc.
Cảnh xếp hàng nhận thức ăn.
Trong bộ quần áo sọc, phạm nhân của nhà tù Cung điện Đen xếp hàng tại khu thể dục.
Các phạm nhân có 4 tiếng rưỡi mỗi ngày để tập thể dục bên ngoài sân lớn. Họ tập những bài rèn luyện sức khỏe và chơi bóng chuyền, bóng rổ hoặc bóng chày.
Phạm nhân tập thể dục với cờ.
Ban quản lý trại giam còn tổ chức “đại hội thể thao” cho các tù nhân. Thậm chí, họ còn tổ chức các cuộc thi đấu giao hữu giữa những kẻ tù tội và các học sinh của một trường học ở thành phố Mexico City.
Các phạm nhân vui đùa cùng trẻ nhỏ trong sân phơi. Các tù nhân tại Cung điện Đen không bị bắt buộc mặc áo tù.
Nhiều giường được xếp bên ngoài phòng giam.
Một nữ phạm nhân đang cho con bú trong căn phòng u tối, chật hẹp. 10% tội phạm thụ án ở Cung điện Đen là nữ giới. 30 người trong số họ là các bà mẹ. Nhiều người nhận thấy chế độ dinh dưỡng và giáo dục trong tù tốt hơn cuộc sống nghèo khó khi họ ở bên ngoài.
Các phạm nhân tại trại Cung điện Đen cũng được học chữ.
Tù nhân trong phòng giam số 18 tiếp tục phạm tội khi đang thụ án. Anh ta đã giết 2 bạn tù. Dù rất nhiều vụ án mạng xảy ra tại Cung điện Đen, ban quản lý trại giam cho biết, họ chỉ sử dụng biện pháp đối phó đặc biệt trong những trường hợp thực sự cần thiết.
Knifer Laureano Garcia là phạm nhân khét tiếng của Cung điện Đen.
Hàng tuần, phạm nhân sẽ được gặp người thân trong 2 tiếng.
Họ có thể ngồi trò chuyện ngay bên ngoài phòng giam.