Chị Hồng trên tay lái xe tải. Ảnh: Gia Huy. |
Ốm, ra nổ máy xe là khỏi
23h đêm, trong số những xe tải khắp nơi tấp nập đổ về chợ đầu mối Thủ Đức, có chiếc xe BKS 71C 9535 loại 2,5 tấn của chị Nguyễn Thị Phương Hồng, 39 tuổi, chở theo đứa con 3 tuổi.
Đã 10 năm nay cái tên Hồng chôm chôm gắn với chị và với những người mưu sinh tại chợ đầu mối Thủ Đức, TPHCM.
Hồng chôm chôm hả? Nó chuyên chạy hàng hoa quả, chú biết nó từ cái thời nó còn phụ xe người ta cơ. Nó giỏi lắm, đúng là gái Bến Tre, thời nào cũng có phụ nữ đảm đang” - chú Năm Phúc, bảo vệ lâu năm tại chợ đầu mối Thủ Đức - nói.
Tôi theo xe chị từ chợ đầu mối Thủ Đức về huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre. Căn nhà cấp 4 của mẹ con chị khá tuềnh toàng bởi thiếu bàn tay của người đàn ông.
14 tuổi, chị Hồng theo anh trai đi làm lơ xe tải, rồi đam mê từ đó. Chị học lấy bằng lái xong cũng là lúc người anh trai bị tai nạn giao thông qua đời.
“Bố mẹ và mọi người đều nói con gái mà chạy xe tải nguy hiểm lắm, sao không học lái xe khách...? Những ngày đầu chạy đường dài, cánh tài xế nam vượt lên thấy mình lái, họ thi nhau thử tay nghề của mình” – chị Hồng kể.
Vào nghề được vài năm, chị bén duyên với anh Hải, tài xế chạy cùng tuyến. Anh chị quyết định cầm hết tài sản vay ngân hàng mua xe.
Có xe, anh vẫn chạy thuê, còn chị nhận các mối chở thuê quanh vùng. Lời chẳng được bao mà tháng nào cũng bị công an phạt, bí quá chị móc nối mối chạy hoa quả xuống chợ đầu mối.
Hằng đêm mình chị một xe. Những hôm đang chạy, xe chết máy, nổ lốp. Không biết xoay xở sao, chị đành chặn các xe khác nhờ đồng nghiệp giúp đỡ. Nặng quá thì gọi cứu hộ xa lộ, được cái, phụ nữ chạy xe cẩn thận, “vì coi nó như thân thể mình nên 10 năm, trộm vía, cầm lái chưa bao giờ bị tai nạn”.
Nhiều hôm bị công an tuýt còi kiểm tra. Nhưng rồi các anh thấy phụ nữ chạy xe ban đêm một mình mà thương tình cho qua.
Có những hôm bệnh nằm ở nhà 2 ngày, chân tay buồn bực, cố gượng dậy chạy ra xe nổ máy ngồi đó một lúc tự nhiên thấy đỡ hẳn. |
Chị bảo, có những hôm bệnh nằm ở nhà 2 ngày, chân tay buồn bực, cố gượng dậy chạy ra xe nổ máy ngồi đó một lúc tự nhiên thấy đỡ hẳn.
“Tôi chạy xe cho chị Hồng hơn năm nay, từ lúc chị mua xe thứ 2. Lúc mới mua được hơn tháng xe bị tai nạn nhưng chị không phạt tiền hay đền hàng, chị là người có nghĩa khí lắm nên tôi theo chị từ đó” - anh Vinh tài xế của chị nói.
Từ 15h chiều, chị Hồng chạy quanh tỉnh Bến Tre thu gom hoa quả tại các nhà vườn. 19h khởi hành. 23h đêm xe tới chợ đầu mối, xuống hàng và giao hàng cho các chủ mối tới 3h sáng hôm sau chị quay xe về khu công nghiệp Tân Bình lấy cám gia súc chở ngược lại Bến Tre giao cho các đại lý và kết thức vào 8h.
“Hàng của Hồng đảm bảo lắm, tính nó cẩn thận lại uy tín nên ai cũng muốn lấy hàng” - chị Hương, chợ đầu mối Thủ Đức, nói.
Thỏa hoa hậu
“Hoa hậu 71N-8524 hả? Ai mà không biết em đó. Đẹp lắm, chạy xe thì khỏi bàn. Cánh tài nam ngửi khói không đó”- anh Tuấn chạy xe tải cùng tuyến TPHCM - Tây Nguyên nói về chị.
Chị là Bùi Thanh Thỏa, 31 tuổi, đẹp hơn những gì cánh tài xế miêu tả. Vợ chồng chị ở thành phố Bến Tre. Vào nghề được 5 năm nhưng đã là một tài xế có tiếng.
Căn nhà như biệt thự giữa khu xóm nghèo chân cầu Bến Tre 2. Lúc tôi đến vợ chồng chị mới chạy hàng cây cảnh từ Tây Nguyên về.
Lúc lấy nhau, hai vợ chồng mua xe ba gác chạy. Được hơn tháng thì nhà nước cấm xe ba gác, sẵn tiện anh Ninh có bằng lái xe, hai vợ chồng quyết định cầm cố tài sản mua xe.
Chị Hồng giao hàng cho khách tại chợ đầu mối Thủ Đức. Ảnh: Gia Huy. |
Có xe, hai vợ chồng chạy hàng thuê, sau một năm chuyển sang chạy hoa quả lên chợ Bình Điền Sài Gòn bán.
Sau 2 năm vợ chồng trả hết nợ, xây nhà mới, vay thêm tiền ngân hàng mua thêm chiếc xe 5 tấn chuyên chở cây cảnh lên Tây Nguyên.
“Nó siêng lắm. Ngoài chở cho mấy mối chính lên chợ Bình Điền, nó còn gom luôn mấy mối nhỏ lẻ và hàng nhà lên tận các vùng ven của thành phố như chợ Tân Hương, chợ Thủ Đức, chợ nông sản Hóc Môn để bán thêm kiếm lời” - chị Thúy, chợ Bình Điền, khen bạn hàng.
Tối, vợ chồng người ta bên nhau, dạy con học rồi ôm nhau ngủ… Vợ chồng chị mỗi người ôm một cái vô lăng. Đứa con trai tên Tuấn được 3 tháng, chị gửi ông bà nội chăm, chị đi chạy hàng.
Đàn ông chạy xe tải đường dài thường bị cho là phong tình, rải “mỗi cung đường một bà vợ”. Nhưng chắc tại các cô gái biết chồng chị Thỏa có vợ là gái xe tải nên không dám động vào. Chị cũng nhiều phen bị đồng nghiệp tán vì tưởng chưa có chồng.
“Cũng vì cuộc sống cả thôi, chứ làm chồng ai không muốn vợ mình nhàn hạ con mình sung sướng, chấp nhận hy sinh cho con cái em ạ” - anh Ninh chồng chị nói.
“Thấy vợ chồng nó ngày đêm chỉ lo làm ăn, chạy xe nguy hiểm, chúng tôi bất an lắm. Nửa đêm có điện thoại là lại giật thóp nghĩ vợ chồng nó có chuyện gì” - ông Thiên bố chồng chị Thỏa nói.
Cuộc sống sau vô lăng
Chị Thỏa có cơ ngơi khang trang, vợ chồng được người dân ở đây khâm phục. “Tưởng cái nghề này vợ chồng cơm hẩm canh thiu nhưng sao vợ chồng nó hạnh phúc quá” - ông Mười trưởng ấp nói.
Ngày đầu chạy xe đường dài, lúc chồng mệt, chị lái. Rồi thành quen. Tuyến Tây Nguyên, những hôm trời mưa như trút nước, xe hỏng máy nằm ngay chân đèo. Hai vợ chồng đội mưa hì hục sửa tới sáng. Hay có những hôm chạy hàng hoa quả đi Sài Gòn thấy tai nạn giao thông, chị bỏ chuyến hàng, đưa người ta đi cấp cứu…
“Để có được cái cơ ngơi này là sự cố gắng lớn. Có hôm chạy xe bị mấy ông bạn tài xế móc đểu “vợ mày đẹp vậy mà đi miết, không sợ thằng khác cướp vợ hả”. Thỏa cũng bị hỏi vậy. Nhưng tin nhau là chính chứ đã có thói trăng hoa thì đâu cần phải hoàn cảnh như mình mới trăng hoa” - anh Ninh nói.
Không được như Thỏa, hạnh phúc tới với chị Hồng quá muộn lại đi quá nhanh. Khi đang có bầu bé Ái, chị và anh chia tay vì không hợp nhau.
Quyết định vừa chạy xe vừa nuôi con, nghỉ đẻ được 2 tháng chị đã phải đgửi bé ở nhà với bà ngoại để chạy hàng.
Bé Ái được 10 tháng tuổi, bà ngoại bệnh, chị cho bé theo xe, đùm sữa, đồ ăn, quần áo theo. Mẹ lái xe con ngồi cạnh chơi, rồi con ngủ lúc nào không hay. Tới chợ ai cũng ngạc nhiên và nói chị liều. Nhưng từ ngày đó trên xe chị luôn có người bạn nhỏ này.
“Số nó khổ từ bé, nhỏ không được học hành như người ta, lớn phải đi làm nuôi các em ăn học, chồng con lỡ làng. Lại làm cái nghề nguy hiểm này, chúng tôi thì già rồi phải dựa vào nó. Chỉ mong trời phật phù hộ cho nó khỏe mạnh bình an” - bà Sương mẹ chị Hồng, nghẹn ngào.
Chị Hồng già hơn với cái tuổi 39, khuôn mặt nhăn nheo bởi thức đêm, mái tóc luôn bù xù.
Chuyến hàng đêm nay chị lại có con gái đi cùng: “Sau này lớn con cũng theo mẹ lái xe. Bé vẫn nói vậy với chị vì nó giống chị, yêu cái nghề này và nếu không được trên xe một ngày thì không chịu được”.
Chiếc xe vút đi theo vệt sáng của cung đường 1A thẳng tiến tới Sài Gòn, nơi đó có những bạn hàng của chị. Ở đó cũng còn có bao phụ nữ như chị hằng đêm ôm chặt vô lăng và ôm chặt những hạnh phúc nhỏ nhoi mình đang có.