-Không hề! Hai ngày nghỉ là hai ngày tớ hướng thiện, nhưng cậu có biết tâm trạng của một người hướng thiện không thành nó thế nào không?
-Lại nghiêm trọng chuyện gì rồi?
-Chuyện nhỏ, rất nhỏ, nó chỉ là một mảnh của ký ức thôi! Này nhé, trong kệ sách của tớ có cả ngàn đầu sách đông tây kim cổ, nhiều bộ sách quý của những tác giả lớn nhưng tớ quý nhất một góc nhỏ trong đó trưng một vài cuốn sách thời tớ học cấp một.
-Cậu lại bịa rồi. Thời cậu học cấp một cách đây đã hơn 30 năm, thiên tai lũ lụt, dịch chuyển liên miên làm sao cậu còn giữ được?
-Thế tớ mới quý! Nhân lễ hội đọc sách, tớ gọi mấy đứa cháu đang học tiểu học đến, định cho chúng nó một sự bất ngờ khi khám phá kho kiến thức mà bác nó học 30 năm về trước. Nhưng…
- Tớ rưng rưng đến kho ký ức tuổi thơ của mình và nghẹn đắng. Những cuốn sách đã bị mối ăn mất một nửa. Nhiều bài thơ một thời trong sách tập đọc tớ không thể phục hồi lại những câu sau…
-Cậu lại bịa nữa rồi! Hầu hết các bài thơ vỡ lòng ấy đều như khúc đồng dao, phục hồi lại thì khó gì. Ví như bài Con vỏi con voi chẳng hạn, nó tuần tự như phép đếm…
-Cậu tưởng đếm mà dễ à? Con vỏi, con voi/Cái vòi đi trước/ Hai chân trước đi trước/ Hai chân sau đi sau…
-Còn cái đuôi đi sau rốt/ Tôi xin kể nốt/ Cái chuyện con voi. Dễ ợt. Thế thôi!
-Bài thơ đấy thì còn nguyên nhưng thực tế thì tượng tặc đã chặt đứt hết đuôi voi rồi. Nên chuyện của voi chưa thể kể nốt được, cậu biết không?