Vượt rào' với chị hàng xóm hơn 14 tuổi

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Chị bỏ qua chuyện đó cho tôi, chị em vẫn bình thường nhưng khi có chồng chị về mọi thứ trở nên khó khăn và gượng gạo. 

Tôi 21 tuổi, đang học đại học; chị 35 tuổi, buôn bán thực phẩm nhỏ gần nhà, có một con trai. Tôi và chị sống cùng một chung cư mini, chị ở tầng trên. Ngày mới dọn tới, lạ nước lạ cái, tự nấu ăn, biết chị sống ở tầng trên nên tôi hay mua đồ của chị. Dần dà chúng tôi trở thành quen thân, tôi và chị nói chuyện rất hợp những câu chuyện phiếm, thường tâm sự với nhau về cuộc sống. Chị là một người con gái đẹp, nhân hậu, sắc sảo nhưng sức khỏe không được tốt, chị yếu lại bị bệnh đau dạ dày hành hạ suốt nhiều năm trời.

Chồng chị bằng tuổi chị, đi làm ăn xa nhà, lâu lâu mới về. Tôi và chị sống cạnh nhau cũng được gần một năm, chị giúp đỡ tôi nhiều lắm nên tôi hay lên giúp chị cho cu con học, rồi sửa chữa đồ điện, thỉnh thoảng về muộn nhỡ bữa chị gọi tôi lên ăn cơm. Bữa cơm có ba người luôn vui vẻ và đầm ấm. Tôi dần quý mến chị như người chị ruột của tôi vậy.

Anh chồng chị đi làm ăn xa, một tháng về với vợ con được 2-3 ngày, chị hay tâm sự với tôi: Anh nhiều bệnh, đi làm cũng chẳng gửi được về nhiều để phụ giúp hai mẹ con, việc trong nhà gần như mình chị càng đáng hết. Với chị, anh sống như em trai trong nhà, từ lâu việc giường chiếu với anh chị đã nguội lạnh vì sức khỏe của anh, anh còn hay làm chị buồn vì những lần giận dỗi ghen tuông vớ vẩn. Làm chị khổ xong anh chỉ biết xin lỗi, chị đã mỏi mệt từ lâu nhưng vẫn luôn cố gắng vì cu con.

Tôi thương chị, nhiều lúc nhìn chị vất vả lấm tấm mồ hôi dọn dẹp tôi đều giúp, nhìn chị bị những cơn đau dạ dày cấp hành hạ tôi xót lắm, chỉ biết dìu chị vào nằm, lấy thuốc cho chị uống. Khuyên chị đi khám nhiều lần mà chị đâu có đi, chị sợ vào bệnh viện rồi lại mất việc tốn kém, tôi chỉ biết ngậm ngùi. Đấy là lúc anh chồng không có nhà, thỉnh thoàng anh về tôi có xuống ăn cơm cùng gia đình anh chị, ăn cơm xong tôi cho cu con học. Nhìn anh chị tình cảm, ngồi cạnh nói chuyện, tôi thấy hậm hực trong lòng, ghen tị với anh.

Tôi có hỏi chị là tại sao không còn tình cảm mà vẫn như vậy được? Chị đáp: Anh ấy yêu chị lắm, lúc nào cũng sợ mất chị nên bày trò ghen tuông, chị mệt mỏi lắm. Về nhà phải cố tình cảm không anh lại làm khổ chị. Nghe tới đấy thôi là lòng tôi đau nhói, chị thở dài còn tôi nghẹn ngào. Tôi và chị đã có quan hệ, là do tôi không kiềm chế được nên hại chị. Chị bỏ qua cho tôi, hai chị em vẫn bình thường nhưng khi có chồng chị về mọi thứ trở nên khó khăn và gượng gạo. Đợt này anh về nghỉ dài, chị nói bệnh của anh không còn được lâu.

Tôi sợ anh phát hiện ra chuyện rồi làm khổ chị nên tìm cớ gây sự, cãi nhau, không muốn nhìn mặt nhau nữa. Chị khóc, lòng tôi đau thắt. Mỗi lần đi về thoáng nhìn thấy chị tôi chỉ muốn chạy lại ôm chặt, nói ra hết mọi chuyện cho chị hiểu tình cảm của tôi. Tôi không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu, thương và lo cho chị nhiều lắm. Ngồi viết lại những dòng này mà nước mắt tôi cứ chảy dài. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, phải làm gì bây giờ để tốt cho chị?

Theo Theo Vnexpress
MỚI - NÓNG