Cuối cùng thì tôi cũng cắt được cơn nhức đầu và lạnh run bằng một nồi xông giải cảm tự chế chỉ có dầu khuynh diệp, tô cháo hành và viên paracetamol. Tôi vừa lau mồ hôi, vừa ngẫm nghĩ chuyện đời. Bất ngờ, cánh cửa nhà đối diện bỗng mở toang. Cái giọng ngâm nga đáng ghét của gã chủ nhà lại vang lên như chọc vào màng nhĩ: “Lấy chồng đi em ơi, xuân qua đã lâu rồi...”. Tôi bực tức đóng sầm cửa lại. Nhưng cái giọng ngâm nga ấy vẫn ong ong trong đầu...
Tối hôm qua, khi cơn đau ập đến, tôi đã cố gắng chịu đựng. Đến khi không thể chịu nổi nữa, tôi mới gọi cho Quang. Anh hỏi tôi tình hình rồi bảo: “Em kiếm cái gì ăn rồi uống 1 viên paracetamol, sẽ khỏi ngay thôi mà. Giờ này anh không thể ra khỏi nhà được vì bé Mi cũng đang bị sốt”.
Vậy là lần này tôi lại phải tự lo. Cũng giống như những lần trước. Bất giác tôi thở dài. Những khi tôi cần Quang nhất thì bao giờ anh cũng có lý do để từ chối. Tôi biết đó là lý do thật chứ không phải anh bịa ra nhưng vẫn thấy buồn tủi.
Tôi theo Quang đã 10 năm nay. Nói “theo” là bởi lúc nào tôi cũng có cảm giác ở phía sau anh. Bất cứ lúc nào Quang cần, tôi đều chạy đến với anh. Những lúc anh có chuyện cãi vã với vợ, anh chạy đến với tôi. Lúc đó, tôi ôm anh vào lòng vỗ về như một đứa trẻ.
Tôi làm mọi cách để anh vui. Và anh thấy vui thật sự khi ở bên tôi những lúc như vậy. Sau đó anh lại đi. Rồi khi có chuyện buồn bực ở công ty, anh lại gọi cho tôi. Vậy là dù đang làm gì, ở đâu, tôi cũng chạy về nhà chuẩn bị sẵn mọi thứ để anh có một chốn bình yên ghé lại...
Đằng đẵng 10 năm trời, tôi đã tự nguyện làm một cái bóng phía sau anh như vậy. Có lần chính anh cũng bảo: “Hay là em lấy chồng đi, đừng chờ anh nữa... Mà thôi, em lấy chồng thì anh sẽ buồn đến chết mất. Cuộc sống này sẽ vô lý biết bao nếu như anh không có em...”.
Chỉ cần anh nói như vậy là tôi thấy mủi lòng và không thể nào nghĩ đến chuyện phải xa anh. Tôi biết mình chịu nhiều thiệt thòi trong mối quan hệ này. Nhưng tôi tự nguyện và luôn nghĩ rằng, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là tôi toại nguyện.
Có lần tôi hỏi Quang: “Anh có hạnh phúc với chị Oanh không?”. Quang suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời: “Lúc có, lúc không... Cảm giác quen thuộc thì thường trực. Thật sự anh cũng rất cần chị ấy. Ở cùng Oanh, anh thấy thật bình yên. Một người phụ nữ hết lòng vì chồng con”.
“Có bao giờ chị ấy nghi ngờ em với anh không?” - tôi tò mò. Anh lại suy tư: “Có một vài lần cô ấy hỏi vì thấy anh và em quá thân mật. Nhưng rồi khi thấy mọi thứ trong gia đình vẫn không có gì thay đổi thì cô ấy yên tâm. Có thể cô ấy có nghĩ đến nhưng lại không cảm thấy mối đe dọa từ em...”.
Thế đấy. Tôi không giành giật với vợ anh người đàn ông của chị. Tôi chỉ cần chút thừa thãi mà chị ấy bỏ ra trong cuộc sống đã quá quen thuộc, nhàm chán của mình. Trong một thời gian dài, tôi thấy bằng lòng với những thứ mình có được, bên cạnh người đàn ông của người khác...
Nhưng cuộc sống vốn có những điều mà mình không thể nào biết trước được. Đang vui đó, bỗng buồn ngay đó. Khi tôi khỏe mạnh, bình thường thì mọi thứ đều màu hồng. Nhưng khi tôi đau yếu thì tất cả bỗng trở nên u ám và đầy giông bão. Tôi thèm được ăn chén cháo giải cảm do người đàn ông của mình nấu lúc ốm đau. Tôi thèm được thấy bóng dáng người đàn ông của mình trong bếp những khi tôi đi làm về mệt mỏi chẳng muốn đụng tay chân vào việc nhà. Tôi thèm mỗi sáng đứng trước gương, xoay qua xoay lại và hỏi người đàn ông của mình “em đẹp không?”.
Tôi thèm những đêm dài được cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông thật sự thuộc về mình chứ không phải những phút giây vội vàng của những kẻ vụng trộm. Tôi thèm những ân ái mặn nồng với người đàn ông chỉ của riêng mình và luôn thuộc về mình...
Thế nhưng tôi làm sao có được những thứ ấy khi tôi là một kẻ trộm đang lén lút lấy cắp hạnh phúc của người khác? “Em lấy chồng nghe anh?” - có lần tôi nói với Quang như vậy. Anh nhìn sâu vào mắt tôi rồi lắc đầu: “Anh sẽ chết mất”. Tôi làm sao có thể đành lòng để người đàn ông mình yêu thương nhất phải chết? Mà nói vậy thôi chứ lấy chồng, tôi biết lấy ai? Tôi có biết ai đâu vì từ ngày biết Quang, tất cả những gã đàn ông khác đã trở nên vô hình trước mắt tôi...
Năm nay tôi đã 36 tuổi. Ở cái tuổi này, tôi cảm thấy mình bắt đầu rệu rã. Có cảm giác những ốc vít gắn kết thân thể tôi đã bị ăn mòn bởi thời gian. Tôi hay đau yếu. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy cuộc sống thật buồn thảm. Không có ai bên tôi những lúc tinh thần và thể xác tôi xuống cấp như vậy. Những điều giản dị nhất như một viên thuốc cảm, chén cháo hành, lời hỏi thăm, thậm chí thèm một bàn tay quan tâm sờ lên trán xem ấm lạnh thế nào cũng không có...
Có lẽ tôi phải xem lại mọi thứ. Một chị bạn thân đã nói tôi đừng lãng phí thời gian cho những điều vô nghĩa. Tôi thấy chị có lý nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào? Tôi không dám đối diện với Quang, không nỡ nói những câu có thể làm anh đau lòng, càng không thể quên anh...
Trong khi đó, từ căn nhà đối diện, gã hàng xóm vẫn ngâm nga: “Lấy chồng đi em ơi, xuân qua đã lâu rồi...”. Tôi chỉ muốn tát vào mặt anh ta. Nhưng nghĩ lại, anh ta nói đúng. Mùa xuân đã qua rất lâu rồi và mùa đông thì đang ở ngay trước mặt...