Phụ nữ đã trót ngoại tình thì chẳng còn lối về?

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Năm 30 tuổi, tôi “say nắng” một người đàn ông. Khi phát hiện ra chuyện này, chồng tôi, bố mẹ, anh chị em trong nhà không ai khỏi ngỡ ngàng...

Có lẽ không ai tin vì tôi đang có một người chồng và một tổ ấm mà nhiều người mơ ước lại đi ngoại tình. Với một người đàn ông, có lẽ sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời là bị vợ cắm sừng. Chồng tôi không phải là trường hợp ngoại lệ. 

Không quát tháo, tra khảo, không làm ầm ĩ, nhưng cú sốc tinh thần đã biến anh từ một người vui vẻ, lạc quan thành một người trầm lặng. Bố mẹ, anh chị trong nhà chỉ trích, lên án tôi. Sự xấu hổ và ân hận dày vò khiến tôi không còn dám chạm mặt chồng. Nhưng rồi một ngày, anh vui vẻ bảo tôi: "Cứ coi đó như một vụ tai nạn em nhé. Anh và con không thể sống thiếu em".

Cũng từ hôm đó, ngoài tình yêu tôi còn dành cho anh cả lòng biết ơn trân trọng của một người vợ lỗi lầm đối với người chồng cao thượng. Gia đình tôi cũng cảm kích và nể phục anh lắm. Người đàn ông đó vẫn tìm mọi cách để đeo bám tôi nhưng tôi cương quyết chấm dứt.

 Tôi thay số điện thoại, email và cắt đứt tất cả những sự liên lạc để toàn tâm toàn ý lo cho chồng con, bù đắp những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Tôi nghĩ hạnh phúc cũng sẽ theo sự cố gắng của tôi mà quay về. Nhưng chồng tôi vẻ bề ngoài tỏ ra cao thượng, tha thứ cho tôi. 

Trước mặt mọi người, anh luôn có những cử chỉ quan tâm, yêu thương chăm sóc tôi, nhưng sau đó, anh lại tìm cách để hành hạ tôi mỗi ngày.

Anh đùa giỡn, tán tỉnh với các cô gái trước mặt tôi, gọi cho một ai đó vào khung giờ nhạy cảm và trò chuyện rất lâu.

Điện thoại của anh đầy những tin nhắn mùi mẫn với một cô gái lạ. Tôi hỏi thì anh lạnh lùng: "Em mà cũng đủ tư cách để thẩm vấn anh sao?".

Tôi biết anh đùa giỡn với họ chỉ để trả thù, để tôi phải nếm trải cảm giác cay đắng. Những việc anh làm vừa khiến tôi tổn thương, vừa khiến tôi coi thường anh. Ba năm trời, tôi sống trong sự nhẫn nhịn, chịu đựng cay đắng những mong có ngày anh nghĩ lại. Nhưng anh không thay đổi và tôi không phải là sỏi đá. “Nếu không thể chung sống với nhau được nữa thì ly hôn đi, đừng hành hạ nhau thêm nữa” - tôi đề nghị.

Sau đó, tôi cố xốc lại tinh thần để chuẩn bị cho một sự ra đi và đang nghĩ cách nói sao cho gia đình không bị sốc thì bị mẹ tôi gọi về:

- Đầu óc con có vấn đề gì không? Chồng đã chả bỏ con thì thôi con lại còn đòi bỏ nó. Con nhìn xem trên đời này có đứa nào tử tế và tốt bụng hơn nó không?

Hóa ra anh đã kể lể, than phiền với mẹ tôi. Tôi nuốt cay đắng vào lòng không biết nói sao cho bố mẹ hiểu. Suốt dọc đường về, nước mắt tôi cứ thi nhau rơi. Dẫu biết sẽ rất gian nan nhưng tôi đã sẵn sàng cho mọi quyết định.

Trở về nhà, tôi sững sờ khi nhìn thấy anh ngồi bệt ở cầu thang, trên tay là chai rượu, anh vừa uống vừa khóc, khác hẳn với vẻ cao ngạo, lạnh lùng của những ngày trước đây. Thấy tôi, anh loạng choạng đứng dậy, giọng đầy đau khổ:

- Tôi đã từng nghĩ cô sẽ là người con gái đầu tiên tôi yêu và cũng là người phụ nữ cuối cùng của cuộc đời tôi. Tôi có thể bỏ lại tất cả để theo cô đi đến cùng trời cuối đất. Tôi tin cô cũng yêu tôi như thế. Nhưng chính cô đã phá nát niềm tin đó trong tôi. Khi niềm tin đã mất thì chẳng còn gì nữa.

Tôi đứng chôn chân, cảm giác tim mình quặn thắt. Khi mà tôi quyết định sẽ rời xa anh cũng là lúc tôi nhìn thấy tình yêu của anh một cách rõ ràng nhất. Tôi biết mình sai, tôi đã cố gắng hết sức để mong chuộc lại lỗi lầm mà sao gian truân đến thế? Chẳng lẽ ai đó nói đúng: Trong hôn nhân, khi phụ nữ đã trót ngoại tình thì sẽ chẳng còn lối về?

Theo PNTĐ
MỚI - NÓNG