Suốt thời gian học cấp 3 và đại học, mẹ tôi luôn luôn nhồi vào đầu tôi tư tưởng “yêu ai thì yêu, nhưng nhất định phải tránh những người có gia đình ra”. Mỗi lần mẹ nói vậy, tôi chỉ đơn giản đáp “con biết rồi, mẹ không phải lo”, bởi tôi luôn tin rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải sai lầm đó. Nhưng sự đời có ai biết trước được ngày mai, điều mẹ cấm tôi lại vi phạm, tôi yêu và muốn kết hôn với người đàn ông đã có một đứa con riêng.
Anh hơn tôi 7 tuổi, có một sự nghiệp ổn định nhưng đã từng thất bại trong hôn nhân, hiện đang làm cha của một cô bé 6 tuổi tên Min. Hai người biết nhau khi anh chuyển đến làm trợ lí giám đốc tại công ty tôi, rồi qua nhiều lần chuyện trò và gặp gỡ, chúng tôi nhận ra tình cảm của nhau. Điều làm tôi phân vân khi đến với anh đó là Min, mỗi lần gặp mặt, cô bé luôn tỏ thái độ khó chịu, cháu biểu lộ sự chán ghét ngay trên khuôn mặt. Không hiểu sao, tôi rất sợ nhìn vào đôi mắt của Min, nó luôn ẩn chứa sự thù ghét trong đó.
Khi anh cầu hôn, tôi vẫn e ngại chuyện của Min, tôi không tự tin rằng mình có thể làm tốt trách nhiệm khi phải nuôi con của chồng. Nhưng chính nhờ tình cảm chân thật và tấm lòng của anh đã khiến tôi vượt qua mọi vướng vắc và gật đầu đồng ý.
Ngày tôi thông báo với bố mẹ, họ “nhảy dựng” lên nhất quyết không đồng ý. Họ phản đối cũng đúng thôi, ai lại muốn cô con gái vừa có sắc vừa có tài kết hôn với người có khuyết điểm lớn như vậy. Bố mẹ lo lắng tôi sẽ phải chịu thiệt thòi và vất vả trước đứa con gái ngỗ ngược và bướng bỉnh của anh. Nhưng vì tôi hứa rằng mình sẽ sống tốt nên bố mẹ đành miễn cưỡng gả con gái đi. Và thế là anh và tôi lấy nhau, tôi nghiễm nhiên có một cô con gái 5 tuổi.
Sau khi kết hôn, biết tôi chịu thiệt thòi nên anh chăm lo và quan tâm tôi rất tận tình, điều đó khiến tôi hạnh phúc. Nhưng niềm vui của tôi không kéo dài được bao lâu, bởi cô con gái anh luôn luôn gây khó dễ cho tôi, cô bé không hề có thái độ hợp tác với tôi trong bất cứ trường hợp nào.
Trước khi lấy anh, tôi đã biết trước Min không ưa mình, nhưng tôi cố gắng chịu đựng vì nghĩ rằng sau này về ở chung một nhà thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng đáp án mà tôi nhận được hoàn toàn không như tôi nghĩ. Tôi càng muốn gần con bé thì nó lại càng muốn đẩy tôi ra xa hơn, con bé luôn luôn tìm mọi cách để đối đầu với tôi. Con bé giúp tôi nhận ra rằng việc nuôi con của chồng khó khăn đến mức nào.
Min “thiết lập” lệnh cấm với tôi, không cho tôi tự ý động vào đồ, chưa được sự cho phép thì tôi không được bước vào phòng nó. Có lần tôi vi phạm luật cấm, giúp con dọn dẹp phòng thì nó đã nổi cáu với tôi. Điều đáng buồn là khi thấy Min hỗn như vậy, chồng đã quay ra mắng con, khiến nó phải tuyên bố thẳng thừng với tôi rằng: “Con chỉ có một mẹ, cô đừng mong được làm mẹ của con”.
Con bé luôn tỏ thái độ khó chịu khi nhìn thấy anh quan tâm đến tôi, nếu không có việc gì làm khó tôi, con bé sẽ tìm mọi cách để hạn chế ở cùng một chỗ với tôi. Tôi nấu món gì con bé cũng chê rồi nói chen vào “món này, món kia ngày xưa mẹ nấu rất ngon”. Nó luôn cố gắng tạo một khoảng cách nhất định với tôi.
Tôi mua quần áo cho Min thì con bé nhất định không chịu nhận, con không thích đã đành còn vứt nó xuống đất. Chắc do cơn giận của tôi tích tụ lâu ngày nên khi thấy Min làm như vậy, tôi đã đánh con vài cái, đây là lần đầu tiên tôi đánh nó và việc này khiến mối quan hệ mẹ kế con chồng ngày càng đi vào ngõ cụt. Mọi chuyện sau này của tôi và Min càng khó khăn hơn, tôi không thể nào điều khiển được con bé, nó luôn làm những việc khiến tôi muốn phát điên.
Trong bữa ăn, tôi muốn gắp thức ăn cho Min, con bé không cần nghĩ ngợi gì lập tức gạt phắt tay tôi, hành động này của con nhanh chóng khiến bữa ăn trở nên u ám. Con bé luôn luôn bày bộn mọi thứ linh tinh ra nhà, và người phải dọn lại là tôi, tôi chỉ cần quát mắng nó vài câu là nó lại chạy đi mách bố. Chồng vốn là một người biết lí lẽ và có phần nóng tính, nên trước những hành động của Min, anh phạt rất nghiêm.
Tôi nhớ có lần, cô giáo chủ nhiệm có gọi điện thông báo cho gia đình là Min đi học có đánh nhau, điều này khiến chồng rất tức giận. Anh hỏi mà con bé không chịu nói nên đã đánh con mấy cái. Sau khi bị đánh, con bé khóc và chạy về đóng phòng, nhưng điều đáng nói là trước khi về phòng Min đã giương mắt nhìn thẳng tôi và “tuyên án” tôi chính là người cướp đi bố con bé, khiến bố không còn thương nó như trước, nó bị đánh là vì tôi.
Tôi đứng bất động khi nghe lời tuyên án của Min, tôi không biết mình đã làm sai điều gì để con bé ghét đến vậy, tôi không hề ghét bỏ hay đối xử với nó không tốt. Từ trước khi lấy anh cho đến bây giờ, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều với mong muốn thu ngắn khoảng cách giữa mẹ kế con chồng. Nhưng bức tường thành Min dựng lên quá kiên cố, tôi không thể nào vượt qua được.
Chính vì chuyện của Min mà vợ chồng tôi cũng không thoải mái, trong lòng mỗi người dường như đang hiện lên một chút tội lỗi. Tôi buồn khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và đầy suy tư của anh. Và tôi cũng buồn cho chính số phận của mình, tôi chưa dám nói với bố mẹ tình hình của mình, vì tôi sợ họ lo lắng. Giờ tôi đang tự nói rằng có lẽ nào mình đã thực sự sai khi lựa chọn bước chân vào căn nhà này. Đâu đó trong đầu tôi suy nghĩ về một kết thúc không có hậu cho cuộc hôn nhân này.