Tôi sinh ra trên một hòn đảo, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến mùi tanh của cá, vị mặn mòi của biển và những bữa cơm thiếu hình bóng bố. Gia đình nghèo khó, quanh năm dãi dầu mưa nắng nhưng không hiểu sao tôi vẫn trắng trẻo, xinh xắn. So với chúng bạn cùng lứa, tôi có phần nhỉnh hơn về ngoại hình.
Đến tuổi cập kê, nhiều chàng trai bắt đầu nhòm ngó, tỏ ý muốn làm quen, nhiều gia đình đánh tiếng với bố mẹ tôi nhưng tôi vẫn một mực từ chối. Bởi lẽ, tôi luôn ấp ủ một mong ước, sẽ cưới được một người đàn ông có thể đem tôi vào đất liền, cho tôi một cuộc sống đầy đủ hơn.
Thời gian trôi qua, chỉ trong vòng vài năm, hòn đảo nơi tôi sinh sống trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, kéo theo nhiều dự án quy hoạch của nhà nước. Những chuyến tàu nườm nượp khách, mang theo nhiều thứ văn minh mới mẻ, lạ lẫm làm tôi tò mò. Nhưng trên hết, ngày càng có nhiều người đến đảo làm việc, khiến mơ ước bấy lâu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thế rồi tôi quen anh, một người làm dự án cầu đường ngay sát ngôi làng tôi ở. Khác với những người con trai đen bóng, hôi tanh mùi cá hay những kẻ mồm mép chỉ biết tán tỉnh, anh trí thức, điềm đạm, luôn giữ khoảng cách lịch sự. Điều đó khiến tôi tin tưởng và đem lòng yêu mến lúc nào không hay.
Chúng tôi hẹn hò trên đảo, anh nói cho tôi biết những thứ diễn ra ở đất liền, những thú chơi khiến người ta mê mải. Anh nói cuộc sống ở đảo tuy âm thầm nhưng thoải mái, dễ chịu. Nhưng nếu tôi muốn đi, anh sẵn sàng đưa tôi đi cùng. Chúng tôi sẽ làm đám cưới và ra đất liền sinh sống. Những điều anh hứa hẹn trong tương lai khiến tôi hạnh phúc, không ngại ngần trao cho anh thứ quý giá nhất đời mình…
Ngày tôi biết mình đã mang giọt máu của anh, cũng là ngày anh thông báo dự án kết thúc. Anh hứa sau khi về nhà thưa chuyện với gia đình sẽ đến hỏi cưới tôi. Bố mẹ tôi cũng biết chuyện hai đứa nên tôi một mực tin tưởng. Thế nhưng cái thai lớn dần, tôi vẫn bặt tin anh. Thậm chí, cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Tôi quyết tâm đi tìm anh, mang theo cái bụng đã lùm lùm. Nói dối bố mẹ, cầm theo toàn bộ số tiền dành dụm được, tôi lần theo địa chỉ bâng quơ anh từng nói. Nhưng đến nơi, lại là một chuỗi những tòa nhà cao tầng tít tắp. Hỏi ai về anh, tôi cũng chỉ nhận được cái lắc đầu ái ngại.
Tôi đau đớn trở về đảo, sinh con trong sự dè bỉu của mọi người và những lời đay nghiến của mẹ. Đến nay, con tôi đã gần 3 tuổi, nhưng vẫn chưa nhận được bất kì tin tức gì về anh. Có một người đàn ông trên đảo ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ và hứa sẽ chăm sóc cho con trai tôi thật tốt, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn chưa yên lòng. Tôi có nên tiếp tục chờ đợi, với hi vọng một ngày sẽ gặp được cha của con mình?