Tôi vào công ty được một thời gian rồi em mới chen chân đến nộp hồ sơ xin việc. Ban đầu, em chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi. Bởi nhan sắc, năng lực và lý lịch, mọi thứ đều quá đỗi bình thường. Cho đến khi tôi bắt buộc phải làm việc chung cùng với em.
Công ty tôi chuyên về dịch vụ khai hải quan cho những lô hàng nhập về từ nước ngoài. Tôi làm việc ngoài hiện trường, chuyên trách ở kho hàng Nội Bài, còn em làm nhân viên chứng từ ở văn phòng. Tôi thường làm các công đoạn cuối cùng khi khai thủ tục hải quan cho một lô hàng, còn em sẽ chuẩn bị tất cả các chứng từ liên quan và chuyển qua cho tôi. Vậy nên giữa em và tôi bắt buộc phải có sự phối hợp ăn ý nhịp nhàng để không có vấn đề gì xảy ra.
Công việc bận, ban đầu chúng tôi không có thời gian nói chuyện với nhau, nên chỉ cùng làm việc dựa trên các quy trình đã định sẵn. Duy có một lần, rảnh việc, tôi đăng nhập Zalo, buồn buồn thì nhảy vào nick của em để hỏi đôi ba câu bâng quơ. Em cũng khá vui tính, đáp lại tôi nhiệt tình. Và từ đó, tôi không ngờ được mình đã tìm được một người bạn tri kỷ mới, dần dà có thể chia sẻ hết mọi chuyện buồn vui.
Em khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên và thích thú khi thể hiện là người vui tính, ăn nói có duyên và rất hiểu tâm lý của người đối diện. Ban đầu chúng tôi chỉ nói chuyện vu vơ về những đồng nghiệp khác trong công ty, kể xấu vị sếp chung, lân la sang chuyện sở thích, thói quen… Lâu dần, thì câu chuyện tiến xa hơn, mỗi ngày đều tranh thủ cập nhật cho nhau việc tối hôm qua làm gì hay đang có thú tiêu khiển nào thú vị hay không.
Qua nói chuyện, tôi cũng biết em đã có chồng và hai cô con gái cách nhau 18 tháng. Ấy thế nhưng tôi luôn cảm nhận được như em mới chỉ đôi mươi, non nớt, mơn mởn xuân xanh, bởi cách nói chuyện của em rất ngây thơ và hồn nhiên. À không, cũng có đôi lúc em thể hiện rõ là người đàn bà thông minh, sắc sảo. Nhưng những khi ấy tôi lại cảm giác như mình là kẻ ngu ngơ được em khai sáng cho nhiều điều về cuộc đời và tình yêu.
Những điều bình thường như thế tự khi nào đã dần cuốn tôi vào một thói quen khó bỏ, đến mức ngày nào chưa được nói chuyện với em là tôi cứ đứng ngồi không yên. Sau đó, tôi lấy cớ phải về công ty đưa tài liệu và xin chữ ký của sếp để được gặp em nhiều hơn. Chúng tôi gặp nhau trực tiếp, mặt đối mặt nhưng khá ngại ngùng. Tôi chỉ dám len lén nhìn em, bắt gặp em cũng nhìn lại thì mỉm cười ý nhị vậy thôi. Mối quan hệ thân thiết, chúng tôi rất sợ bị các đồng nghiệp khác phát giác.
Và tôi lúc này mới nhận ra một điều, là trông em khá duyên. Tôi không biết, mình đã say nắng em tự khi nào nữa. Chỉ biết, mỗi tối, tôi đều thầm mơ về ngày được nắm tay em đi dạo, đưa em đi chơi công viên, xem phim, hẹn hò….
Tôi cứ cố phớt lờ đi sự thật là em đã có chồng con, một mình sống trong ảo tưởng rằng em cũng thích mình, vì đôi khi cảm nhận được em rõ ràng là dành cho tôi quá nhiều sự ưu ái đặc biệt. Như những ánh mắt trìu mến, những khi em cố tình tiến đến gần chỗ tôi ngồi hay rõ ràng nhất là dành hàng giờ để tiếp chuyện tôi. Đừng chê cười khi tôi đã nhiều tuổi mà vẫn xốn xang như cậu trai mới lớn, bởi tôi đang yêu mà!
Cho đến một ngày, tôi gọi điện hỏi em về chứng từ một lô hàng gấp cần giải quyết xong trong sáng sớm ngày mai. Trong khi đang nói chuyện, tôi nghe rõ ràng thấy tiếng một em bé gọi: “Mẹ ơi!” và lời em đáp lại: “Mẹ đây, Xíu đợi mẹ chút nha!”. Đôi câu nói ấy bỗng dưng như thức tỉnh tôi, khiến tôi phút chốc hụt hẫng chơi vơi giữ nguyên điện thoại mà không biết phải nói gì nữa. Tôi vốn cố xua đi sự thực em đã có chồng con, nhưng chưa bao giờ điều đó lại gần gũi đến thế!
Tôi biết phải làm sao bây giờ? Xin đừng bảo tôi quên em, vì đó là điều quá khó!