Tôi lấy anh đến nay đã được ba năm, chúng tôi có một bé gái kháu khỉnh. Cuộc sống của chúng tôi ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc, bất kỳ cô gái nào cũng thèm muốn và ghen tỵ. Nhưng người ta nói, phải "chui trong chăn mới biết chăn có rận". Riêng tôi thì tôi chán ngấy cuộc sống và cuộc hôn nhân này từ khi chúng tôi mới kết hôn được vài tháng. Nhưng vì nghĩ cho đứa con nên tôi luôn tự động viên mình theo chiều hướng tiêu cực.
Chồng tôi là người hay ghen, lúc trước khi cưới nhau, vì không phải lúc nào cũng gần nhau nên mọi hoạt động của anh, mọi lời nói của anh làm tôi hạnh phúc, tôi luôn nghĩ anh yêu thương, chiều chuộng và quan tâm tới mình. Mỗi khi đi chơi cùng nhau, anh luôn tự tay chọn những bộ cánh mà anh thích cho tôi. Những điều đó đã đưa chúng tôi tới cuộc hôn nhân mà hiện tại tôi đang cảm thấy chán nản.
Anh là người hay ghen. Anh ghen một cách thái quá. Và chẳng có ai để cho anh ghen cả ngoại trừ mấy bộ quần áo của tôi. Tôi là người hay phải giao tiếp nên việc ăn mặc luôn được tôi chú trọng. Đi ra ngoài gặp khách tối thiểu nhất cũng phải trang điểm chút ít, ăn mặc lịch sự. Nhưng dường như anh không thích như vậy. Mỗi lần tôi tiếp khách thì phải xin phép anh, phải nhờ anh chọn trang phục cho tôi. Nếu hôm nào tôi tự mặc một bộ váy mình thích, anh sẽ không hài lòng. Nếu tôi thoa chút son anh cũng nói bóng nói gió đủ điều.
Ảnh minh họa: Sunie.
Tôi hạn chế mặc váy công sở, hạn chế những màu sắc ưa thích của bản thân, nhưng vẫn không làm vừa ý anh. Tôi chán ngấy việc phải đau đầu vì mình sẽ mặc gì đi làm. Và cả năm trời tôi cũng chẳng buồn đi sắm sửa những bộ quần áo hoặc chiếc đầm mình thích.
Anh ghen vì sợ tôi mặc đẹp ra ngoài sẽ có những mối quan hệ ngoài luồng anh không quản lý được. Điều đó cũng đủ làm tôi phát điên lên. Tôi từng giải thích cho anh nhiều lần, nhưng không phải anh chậm hiểu mà là cố tình không hiểu. Anh là con người của xã hội hiện đại, anh là trưởng phòng của một công ty lớn, anh quá hiểu xu thế thời trang của xã hội là gì, nhưng anh không cho vợ anh được ăn mặc với những gì vợ mình thích.
Anh ghen với những thứ viển vông của tôi một cách điên cuồng. Đi làm về mà thấy tôi đang mỉm cười một mình, anh phải chạy thật nhanh vào, quên cởi giầy cởi tất, hỏi xem tôi có gì mà vui, cười cái gì. Anh phải đi tìm bằng được cái điện thoại của tôi, kiểm tra tin nhắn… Anh đâu có biết rằng, tôi cười vì mong anh về, khoe với anh mình được lên chức.
Tôi đi mua sắm đồ đạc cho con, tiện thể mua tặng người bạn thân bộ váy nhân ngày sinh nhật. Anh không quan tâm đầu đuôi thế nào, cũng chẳng hỏi tôi điều gì, đã mắng mỏ tôi là "người chỉ thích ăn diện", anh nói mà tôi không nghe, rồi "có ngày tôi sẽ hỏng người". Mỗi lần tôi bị xúc phạm như thế là sự uất ức lại trỗi dậy. Có ai không thích ăn diện, có ai không thích làm đẹp. Vậy mà chồng tôi không cho tôi làm những điều đó.
Ngay cả việc quan hệ vợ chồng cũng làm cho tôi chán nản. Mỗi lần quan hệ, tôi thấy mình như một cái bị rơm, ban đầu nằm thế nào thì kết thúc vẫn nằm như thế. Lấy chồng được ba năm nhưng lúc nào tôi cũng ở dưới, lúc nào cũng như một kẻ bất lực. Anh xóa bỏ mọi sự khao khát của tôi vì anh sợ sự lôi cuốn ấy sẽ làm tôi vuột khỏi tay anh.
Tôi như sống trong thế giới của sự kìm kẹp, nhàm chán và cổ hủ. Tôi chán cả chồng tôi. Nếu chồng tôi cứ vậy, một lúc nào đó, chúng tôi sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Vì thương con mà tôi gắng gượng sống, nhưng có lẽ, sự gắng gượng nào cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Tôi phải làm gì đây để thay đổi anh - một con người cứng nhắc?
Triệu Dương
* Gửi tâm sự của bạn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối tại đây. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.