Chị về làm dâu nhà anh với ánh mắt ái ngại của mẹ chồng bởi nhà chị quá nghèo. Nhưng chị rất may mắn khi anh yêu chị thật lòng và một mực cương quyết không chịu cưới vợ theo sự sắp xếp của gia đình mà vẫn một lòng yêu thương và quyết tâm lấy chị làm vợ.
Ngày đầu tiên bước chân vào gia đình quyền quý ấy với tư cách là người con dâu trong nhà, chị đã lạnh xương sống khi nghe mẹ chồng thẳng thừng tuyên bố “Bây giờ nhiệm vụ lớn nhất của cô là phải sinh cháu trai cho nhà này cho nên việc gì cô dẹp qua hết một bên, chừng nào sinh con xong rồi hẵng tính”. 4 năm bố mẹ cho chị ăn học, giờ đây khi chị mới đi làm kiếm tiền để đền đáp công ơn sinh thành được 2 tháng thì đã bị bắt buộc phải ở nhà.
Chị buồn tủi thầm nghĩ, ở nhà đồng nghĩa với việc dù một đồng bạc nhỏ cũng phải ngửa tay xin chồng hay mẹ chồng. Ý định biếu cho cha mẹ ruột chút tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng tan tành mây khói. Chị tặc lưỡi, tự an ủi bản thân thôi thì chồng chị đã cố gắng hy sinh cho đến ngày hôm nay rồi thì chị có bỏ chút công sức cũng không là gì so với những gì chồng đã phải đấu tranh với gia đình mình.
Lấy nhau về rồi anh lại càng thương yêu chị hơn bởi vì ngày nào chị cũng bị mẹ anh kiếm cớ gây chuyện. Nhưng khi biết được chị có thai thì bà lập tức thay đổi 360 độ. Trước kia, nếu chị lỡ ngủ quên dậy muộn hơn chút xíu thì vừa mới đặt chân xuống dưới nhà, chị đã nghe tiếng mẹ chồng sắc bén vọng lên “Chỉ có cái ngưỡng ăn không ngồi rồi mới ngủ đến toét mắt ra”.
Còn bây giờ, thậm chí bà không hề để chị động tay động chân vào việc nhà. Chị chỉ có việc mỗi ăn và ngủ để dưỡng thai sinh quý tử cho mẹ chồng. Thấy mẹ chồng cưng chiều như vậy chị lấy làm lo sợ, chị lo hơn cả khi chị chưa có bầu. Chị nhủ thầm nếu đứa con chị đang mang là con gái thì không biết rồi sẽ thế nào.
Khi thai được 5 tháng, mẹ chồng đích thân dắt chị đến bác sĩ quen để siêu âm. Nhận được kết quả, mẹ chồng chị đã bỏ mặc chị ở lại rồi hậm hực, tức giận bỏ về trước. Chị chờ mãi đến 5 giờ chồng tan sở, chị mới dám gọi điện bảo anh chở về.
Về đến nhà, vì quá thương chị nên anh và mẹ đã có một trận chiến nảy lửa. Chị chẳng biết làm gì hơn ngoài khóc. Nhưng rồi nghĩ đến người chồng và đứa con đang lớn dần lên trong bụng, chị quyết tâm phải thật mạnh mẽ bởi cuộc sống này chị đâu chỉ sống cho riêng mình.
Ngày sinh con cũng đã đến, chỉ có mẹ đẻ và chồng là tận tình chăm sóc cho chị còn mẹ chồng thì không hề xuất hiện dù chỉ để nhìn cháu nội lấy một lần. Anh biết chị tủi thân nên chỉ biết xoa đầu an ủi chị “Thôi thời gian rồi cũng sẽ qua, con nó lớn bà nội ắt sẽ thương. Mình sinh đứa nữa được mà. Em đừng lo lắng quá”. Chị thầm nghĩ mẹ chồng gây áp lực cho chị bao nhiêu chị không sợ. Chị chỉ sợ rồi sẽ có một ngày, chồng chị sẽ vì cái áp lực quá lớn ấy mà không thể giữ nổi cái gia đình bé nhỏ của mình.
Sinh con xong, cuộc sống gia đình nhà chồng vẫn lạnh lẽo như bao ngày. Chị không được về nhà ngoại ở cữ, mẹ chồng cũng chẳng thuê người giúp việc. Bao nhiêu việc lớn việc nhỏ, chị với anh đều một mình gánh hết. Nhiều lúc chị đau đến quặn thắt tim gan lại nhưng chẳng dám tâm sự với mẹ mình, chị sợ mẹ sẽ vì quá xót con mà buồn khóc.
Sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Chị dần thấy sự thay đổi nơi anh. Nhất là khi chị tiếp tục mang bầu đứa con gái thứ hai. Anh thường về khuya với bộ dạng say xỉn và nồng nặc mùi rượu. Anh thường cáu gắt khi con khóc vào ban đêm. Về đến nhà thì anh chỉ biết lăn ra giường ngủ một giấc đến sáng mai rồi dậy đi làm. Anh với chị đã 1 tuần ngủ riêng và không nói chuyện với nhau. Hôm ấy anh về sớm, chị biết thừa lý do vì sao anh lại như vậy nhưng chị nén nỗi lòng vào trong mà hỏi “Dạo này anh sao vậy” thì bao nhiêu ấm ức anh tuôn ra xối xả như người đang đứng trước mặt anh là tội đồ. Trời đất xung quanh chị như sụp đổ, chị biết anh chịu áp lực khi chị sinh con một bề nhưng chị không ngờ người đầu gối tay ấp với chị đã thốt ra những lời khiến chị đau đớn. Chị đau lắm, chị đau đến từng thớ thịt, con người chị quá yếu mềm để chịu đựng nỗi thống khổ mà cả chồng và mẹ chồng đem lại.
Một ngày, mẹ chồng kêu chị vào và nói “Tôi đã tìm được người hợp với thằng Thắng rồi, tôi không muốn người đời bảo tôi ác nên tôi sẽ chu cấp cho mẹ con cô hàng tháng. Cô nhanh thu xếp đồ đạc đi, tôi chuẩn bị xe rồi”. Chị như chết đứng khi nghe mẹ chồng thông báo như vậy, chồng chị ngồi bên cạnh chỉ biết im lặng mà không dám làm trái lại lời mẹ mình. Chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào khác cho hai vợ chồng chị?
Chị lặng lẽ gói ghém hành lý, một tay bế con nhỏ, một tay dắt đứa lớn đi, nhất quyết không lên xe được mẹ chồng chuẩn bị. Chị cũng không nhận lấy bất kỳ một đồng nào mà mẹ chồng cho. Giây phút chị ra đi, những giọt nước mắt đau đớn rơi dài, lã chã trên mắt chị. Chính giây phút ấy, chị quyết định sẽ sống sao để chính những người đã làm tim chị rỉ máu phải hối hận về những gì mình đã làm.