Thực ra chị Phương biết rõ trước khi đến với mình, anh Khoa cũng đã có kha khá mối tình vắt đến gần trĩu cả 2 vai. Nhưng không biết là vì tình yêu làm mờ mắt hay chị quá tự tin vào mình nên vẫn chẳng mảy may lo nghĩ, vô tư tận hưởng tình yêu của anh. Trong quá trình yêu nhau, anh đối xử rất tốt với chị, chưa khi nào phản bội, thế là chị điềm nhiên bước chân vào hôn nhân cùng anh.
5 năm sau, ai nhìn vào gia đình chị Phương, nhất là những người trước đây mất công lo lắng hộ chị đều lấy làm ngạc nhiên lắm: “Ồ, con bé ấy có cách nào giữ chồng mà tài thế nhỉ?”.
Họ thắc mắc thế cũng là điều dễ hiểu, bởi anh Khoa hào hoa phong độ là thế, lại sống khá nhiệt tình, ga lăng, ra đường rất hấp dẫn ánh mắt phụ nữ, thì cho dù anh bản chất tốt rồi cũng có lúc bị dòng đời xô đẩy mà lạc bước sẩy chân.
Ấy thế nhưng, con gái chị Phương giờ đã hơn 3 tuổi rồi mà chưa khi nào chị phải ghen tuông với những mối quan hệ của chồng cả. Anh Khoa thì đúng xứng danh chồng ngoan, đi làm hết giờ là về nhà với vợ, có con ra thì chăm con rất chu đáo, chả khi nào dối trá lừa lọc vợ để tạt té, rẽ ngoặt chỗ nọ chỗ kia mờ ám.
Có được thành quả to lớn như thế, nhưng khi được hỏi bí kíp quản chồng, chị Phương chỉ cười cười ra vẻ chẳng có gì: “Thì cứ sống bình thường thôi!”. Mà đúng là như thế thật, chị cũng chẳng hề hay biết mình giữ chồng bằng cách nào nữa vì thực tế là chị có giữ anh đâu! Chị cũng đi làm, đi chơi, chăm con, chăm chồng như tất cả những người vợ khác thôi. Nhưng Tết vừa rồi vợ chồng chị đến nhà chú của anh Khoa chơi, ông chú cứ nửa đùa nửa thật với chị rằng: “Chú biết thằng này, từ xưa có mấy ai giữ nổi chân nó đâu, nhưng chú thấy cháu đang giữ được đấy. Cứ thế mà phát huy nhé!”.
Chị ngơ ngác hỏi chú: “Giữ như thế nào hả chú? Cháu có giữ đâu, cho anh ấy đi thoải mái mà!”. Chú ấy cười và bảo: “Đấy! Cháu giữ được chân nó bởi cháu biết cách giữ mà như không giữ. Đấy mới là cách giữ chồng thông minh!”.
Chị Phương được chú khen cũng thấy sướng âm ỉ, nhưng ngẫm nghĩ kĩ lời chú nói thì thấy có lẽ đúng như thế thật. Chồng chị được mọi người đánh giá khá cao ở khoản thu hút “ong bướm”, nhưng chị chưa khi nào lấy đó làm nỗi lo để ngày đêm phải đăm chiêu nghĩ cách níu chân chồng ở nhà. Không biết có phải do chị chủ quan hay không mà chị rất ít khi kiểm soát chồng.
Anh Khoa có thể làm gì anh muốn, đi đâu anh thấy cần, miễn là đi đâu thì thông báo qua một câu cho vợ yên tâm và vẫn có trách nhiệm với những công việc chung của gia đình.
Nhiều khi anh đi nhậu nhẹt tới nửa đêm, chị cũng chẳng một lần gọi điện giục giã, chỉ khi nào quá giờ anh hẹn về chị mới nhắn tin hỏi, cũng có khi chị ngủ quên béng luôn mặc anh đi về tùy ý.
Có lần chính anh Khoa đã phải phàn nàn với chị: “Vợ với con, chồng đi miết cũng chẳng thèm lo!”. “Em tôn trọng sự riêng tư của anh mà! Bao nhiêu ông chồng khát khao điều đó đấy, anh có biết không? Hơn nữa, anh là người đàn ông trưởng thành rồi, anh biết điều gì nên làm điều gì không nên làm, có phải con nít đâu mà vợ phải đi theo quản lí?” - chị cười cười phản biện. Anh Khoa im re, từ đấy chăm về nhà sớm hơn hẳn, có gì cũng tự giác khai báo với vợ.
Chị Phương không biết những gì chị thể hiện có được coi là cách giữ chồng hay không, và thông minh hay dở nhưng chị tin rằng một người phụ nữ biết yêu bản thân, biết chăm sóc gia đình chu đáo thì sẽ luôn luôn có được hạnh phúc (Ảnh minh họa).
Chị Phương nhận thấy mình là một người yêu bản thân, luôn tâm niệm chỉ khi bản thân lo được cho mình trước, mình hạnh phúc thì mới lo được cho người khác. Vì thế, thời gian rảnh chị thường dành để dọn dẹp nhà cửa, đọc sách, học nấu ăn, học cắm hoa, làm đẹp hoặc đi du lịch cùng bạn bè. Sau này có bé thì thời gian chị dành chủ yếu để chơi với con, còn anh Khoa cuối tuần có đi làm thêm chị cũng chẳng một lời vặn vẹo.
Có một điều rất quan trọng khác nữa, đó là ngay từ trước khi kết hôn chị Phương đã luôn xác định tư tưởng với anh Khoa rằng, nếu chồng tốt, chồng tử tế thì chị cũng sẽ sống tốt và hi sinh hết mình cho gia đình. Ngược lại nếu chồng tệ bạc, bồ bịch lăng nhăng thì chị có thể li hôn ngay lập tức.
Bản thân chị độc lập về kinh tế, lại là người cứng cỏi, mạnh mẽ, tính chị cũng rất rõ ràng, công bằng và sòng phẳng – anh Khoa rất hiểu điều đó và có lẽ anh ấy chọn cưới chị cũng vì như thế. Khi bước vào hôn nhân với chị, anh Khoa cũng đã phải tự xác định tư tưởng cho mình, một khi muốn gia đình tan vỡ thì hãy làm điều gì có lỗi với vợ con, còn không thì phải tự ý thức được việc mình làm để không gây hậu quả đáng tiếc.
Có lẽ vì thế mà cuộc sống hôn nhân của gia đình chị rất bình đẳng, thoải mái. Anh Khoa hồi mới yêu chị cũng có tính đưa đẩy này nọ nhưng sau đó và từ khi kết hôn chị chưa thấy dấu hiệu nào khiến chị phải lo lắng cả.
Chị Phương không biết những gì chị thể hiện có được coi là cách giữ chồng hay không, và thông minh hay dở nhưng chị tin rằng một người phụ nữ biết yêu bản thân, biết chăm sóc gia đình chu đáo thì sẽ luôn luôn có được hạnh phúc. Và một người đàn ông đáng trân trọng là một người biết và hiểu giá trị của một người phụ nữ như thế.