Bụi

Bụi
TP - Có vẻ như anh chàng ấy đã mệt mỏi, bởi những cái ngáp đã chứng tỏ điều đó, nhưng bạn đừng tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc.

> Bản án chưa kết thúc
> Các cô gái thường thấy John hấp dẫn hơn Hùng

Mỗi sáng mai thức giấc, điều đầu tiên khi mở mắt là ngay lập tức bạn nhìn vào khung cửa kính nơi phòng ngủ, những tia nắng sớm mai thường đậu trên những vòm lá ướt đẫm sương ngoài vườn và khúc xạ vào những tấm kính trên cửa trước khi chúng phóng tới đậu xuống trên hai hàng lông mi của bạn.

Ngay lập tức bạn đón nhận những tia nắng đó và khi bạn quay đi, không nhìn vào những tia nắng đó nữa, thì anh chàng ấy lại bắt đầu cho một ngày bận rộn.

Minh họa: đỗ phấn
Minh họa: đỗ phấn.

Thường là vào lúc sáu giờ rưỡi sáng, anh chàng ấy với khăn lau và một xô nước trong veo đứng cuối chân giường chờ đợi bạn. Đôi khi, ngay tại vị trí đó, anh ta hút thuốc hoặc thẫn thờ nhớ lại những giấc mộng đẹp của đêm qua. Khi bạn trở mình với cái ngáp đầu tiên thì đó cũng chính là lúc anh chàng ấy bắt đầu với cái vẻ háo hức.

Thường thì như thế, bạn nhìn vào những tấm kính trên cửa trước khi đi vào phòng vệ sinh. Việc này bạn không biết, bạn không để ý, nhưng với cái nhìn đầu tiên trong ngày mới bạn đã để lại trên cửa nhà mình một ít bụi, chúng bay ra từ mắt của bạn, thường thì bụi bắt đầu bay ra từ con mắt bên phải hơn là con mắt bên trái của bạn.

Và anh chàng ấy sẽ phải lau chùi lại những tấm kính trên cửa với chiếc khăn lau màu trắng. Sau đó thì chiếc khăn trắng tinh trên tay anh ta biến thành một chiếc khăn màu nâu dính đầy bụi. Khó khăn bắt đầu gia tăng khi bạn nhìn vào bồn vệ sinh. Bạn thường khạc nhổ vào đó, chưa khi nào bạn chăm chú nhìn vào đó, nhưng thực tế là bạn luôn luôn đưa mắt vào đó trong khi bạn không nghĩ là mình đã làm như thế.

Anh chàng ấy một lần nữa lại phải bịt mũi và lau chùi bụi bẩn trong bồn cầu. Bụi bay ra từ những cái đưa mắt vô tình của bạn. Bất kể bạn nhìn vào đâu thì đó chính là khoảng không gian cần phải lau chùi lại. Anh chàng ấy ít khi ca thán, nhưng rõ ràng anh ta sẽ mệt lử cho đến khi bạn đi ngủ vào mỗi tối.

Điều đáng càm ràm nhất là bạn không bao giờ đi ngủ vào một giờ cố định. Bạn là người vô kỷ luật. Từ khi bạn còn nhỏ, mẹ bạn đã ca cẩm như thế với những người hàng xóm của gia đình bạn.

Những cuốn sách của bạn cũng đã được lau chùi lại một cách cẩn thận từng trang một, rồi bạn đã lật ra những tranh sách, mắt bạn đã nhìn chằm chằm vào chúng, và vô số bụi bặm đã bay ra từ mắt bạn, dính lên các con chữ, nhưng bạn không hề hay biết.

Khi bạn vứt cuốn sách xuống bên những chiếc bút chì la liệt trên bàn và đi ngủ thì đó chính là thời khắc anh chàng ấy cầm nó lên và bắt đầu lau chùi lại từng trang một.

Cuốn "Điều Bất Khả" của John David Barrow là một trong những cuốn làm cho anh chàng ấy ngán ngẩm nhất. Khi bạn lật từng trang và cười ré lên vì thích thú thì đó cũng là lúc anh chàng ấy sợ hãi.

Cuốn sách bự chảng và dày cộm này sẽ khiến anh ta phải làm việc suốt đêm. Khi bạn ú ớ mê sảng trên giường thì đó cũng chính là lúc mồ hôi anh chàng ấy nhỏ xuống và làm cho những hạt bụi vón thành từng cục. Khó khăn lắm mới có thể tẩy xoá được hết chúng.

Tất nhiên anh chàng ấy cũng có thể tranh thủ ngủ một giấc trên ghế sofa trong khi bạn ngáy như trâu trên giường. Nhưng đó là điều hiếm khi xảy ra, bởi con mắt của bạn luôn nhìn vào những đồ vật trong phòng làm việc và phòng ngủ của bạn trước khi bạn vùi vào gối.

Hàng chục vật dụng bạn đã nhìn nhưng bạn không hề để ý. Bụi đã bay ra từ những cái nhìn của bạn và tất nhiên bạn sẽ cố phủ nhận điều này bởi bạn luôn cho mình là một người sạch sẽ.

Tai hại nhất là khi bạn bách bộ trên phố. Ở đó mọi thứ thu hút con mắt của bạn. Kể cả những quả cà chua, khi bạn nhìn vào chúng trong cửa hàng bán rau củ thì ngay tức khắc chúng cũng dính đầy bụi. Và cứ như thế anh chàng ấy lại nhặt lên từng quả một và lau sạch.

Một hôm, trong khi bạn đứng chéo chân và nhìn trộm vào ngực của một cô gái trong của hàng bán sách cũ thì anh chàng ấy tỏ ra ngán ngẩm vô cùng. Bạn đừng tưởng hành vi của bạn không ai biết, thì đúng là không ai biết, nhưng anh chàng ấy biết.

Anh ta gần như ngộp thở khi phải đứng dạng hai chân trên hai bầu vú của cô gái đó để lau sạch bụi trong khi bạn đang giả vờ trả giá cho một cuốn tiểu thuyết giày cộm và nhàu nát mà bạn biết nó chẳng có một chút giá trị nào đối với bạn.

Anh chàng ấy gần như điên tiết khi cô gái đó bước đi. Anh ta phải cố bíu vào hai núm vú của cô gái để khỏi trượt xuống dưới lớp da bụng trơn tuột ấy trong khi hai bầu vú cô ấy cứ dập dềnh như sóng mỗi lúc cô ấy nhún nhảy làm dáng trên vỉa hè.

Nói tóm lại là bạn đã giết chết cuộc đời của anh chàng ấy. Bạn đừng nghĩ anh ta rỗi hơi. Chỉ có bạn mới rỗi hơi. Bạn không có quyền nghĩ rằng đó là một hành vi phi lý hay một công việc phi lý và anh chàng ấy đang đam mê thụ cảm cái phi lý. Không bao giờ có điều gì phi lý. Chỉ có bạn mới phi lý.

Khi bạn về già thì anh chàng ấy cũng vẫn theo đuổi bạn. Anh ta có mặt mọi nơi khi bạn bước tới và nhìn lên sự vật.

Bạn cũng chẳng biết bao nhiêu bụi đã bay ra từ mắt bạn và bạn cũng chẳng quan tâm rằng anh chàng ấy đã tốn bao nhiêu chiếc khăn lau và đã tốn bao nhiêu nước, cũng như bao nhiêu chiếc xô đã được thay đi.

Bạn cũng chẳng thèm quan tâm rằng thân thể anh chàng ấy ra làm sao. Thường thì bạn thấy anh ta đứng từ xa và nhìn bạn. Người anh ta xanh xao nhưng quần áo thì luôn tinh tươm và đôi mắt thì như nước.

Anh chàng ấy là một kẻ kiệm lời và ít khi ca thán (nếu không cần thiết) về cuộc đời như bạn thường ca thán. Kể cả khi bạn rít lên vì sự xuống cấp của bức "Tình đồng đội", một bức tranh sơn dầu có từ thời ông nội của bạn, được treo trên tường nhà bạn, thì anh chàng ấy cũng sẽ thản nhiên trước sự lo lắng của bạn, đợi cho đến khi bạn quay lưng đi thì anh ta sẽ lại leo lên và lau chùi nó một cách cẩn thận trong sự im lặng và cam tâm tuyệt đối.

Sáng nay bạn thức dậy sớm hơn, bạn thấy mình già hơn so với mấy năm về trước. Đầu tiên bạn đi nhóm lửa pha trà sau đó bạn ho lụ khụ rồi chống gậy xuống nhà kho, lôi ra mớ báu vật của bạn.

Bạn mân mê chiếc lọ bằng sứ trong tay và bạn bắt đầu lau chùi lại những chiếc hộp bằng gỗ xà cừ đựng đầy chứng chỉ thành tích của bạn và cả những đồng tiền bằng vàng thời Minh Mạng mà bạn đã cuỗm được vào ngày loạn lạc ở thành nội.

Bạn lau chùi lại chúng trong khi bạn đang nghĩ tới những nơi bạn đã đi qua, những vùng đất bạn đã đến và những dòng sông xanh biếc mà bạn đã ngắm nhìn. Tất nhiên bạn sẽ không bao giờ quên thân thể của những ả đàn bà bạn đã qua đêm. Bạn hồi tưởng chúng một cách sung sướng như một đứa trẻ đang gặm một cách chậm rãi chiếc bánh quy sữa của nó.

Nhưng bạn không hề biết anh chàng ấy đã phải làm việc như thế nào khi bạn nhìn lên tất cả mọi thứ mà bạn cho rằng chúng rất đáng nhìn. Khó khăn nhất cho anh chàng xấu số đó là phải lau bụi trên các dòng sông mà bạn đã ngắm nhìn.

Bụi cứ chìm xuống rồi lại nổi lên trên mặt nước luôn di động khiến anh ta hoa mắt, chóng mặt suốt một thời gian dài. Tất nhiên anh ta cũng sẽ vô cùng thích thú khi trượt những chiếc khăn lau trên mông của những cô gái nhà quê mà bạn đã qua đêm; anh ta làm công việc đó như một nghệ sỹ tầm cỡ lướt đi trên sân băng trong suốt.

Bây giờ bạn đứng lên và cất mớ báu vật của bạn vào chiếc hòm gỗ trong nhà kho, rồi bạn ung dung chống gậy ra vườn hoa trong nắng ban mai tinh khiết. Cũng ngay lúc đó anh chàng ấy lao vào nhà kho và mất gần một tiếng đồng hồ để tìm cách phá khoá cái hòm của bạn và lau chùi lại những thứ mà bạn đã lau chùi.

Bạn đừng tưởng là bạn đã lau chúng sạch sẽ rồi thì anh ta sẽ không lau lại nữa. Bạn đã quên mất rằng bạn đã ngắm nghía chúng sau khi bạn lau chúng xong, và trước khi bạn tống chúng vào hòm bạn đã quét lên chúng một lớp bụi từ chính những cái nhìn của bạn.

Nắng trong vườn hoa khiến bạn khó chịu. Bạn lại chống gậy vào nhà, bạn lại ho nữa rồi, thời gian này có vẻ như bạn không thể kiểm soát được những cơn ho của mình. Khi bạn ngả người trên chiếc ghế mây cũ giữa nhà thì anh chàng xấu số đó lại đang vật lộn với những bông hoa, những ngọn cỏ ngoài vườn.

Khi bạn ngủ mê đi thì anh ta lại đang bám mình trên trần nhà với chiếc khăn trắng tinh tươm vì bạn vừa nhìn lên chỗ đó trước khi bạn vùi vào giấc ngủ của bạn. Nếu khi ngủ mà bạn mơ mình đang nhìn thấy thứ gì đó thì đó cũng là cái cách để bạn hành hạ anh chàng xấu số đó.

Rất khó để anh chàng này xác định được một cách rõ ràng những thứ bạn nhìn thấy trong mơ. Nhưng sớm hay muộn thì tất cả chúng cũng được lau chùi lại một cách cẩn trọng.

Bạn chết vào năm bạn được tám mươi bảy tuổi.

Anh chàng ấy chết sau bạn hai ngày. Anh ta chết trên mộ bạn sau khi anh ta đã cố hết sức mình để kéo hàng trăm chuyến xe bò chở đầy bụi mà anh ta đã thu gom chúng trong suốt cuộc đời của bạn. Anh ta chất chúng trên mộ bạn và đuổi theo bạn khi bạn băng qua con sông đó để bước sang một thế giới mà bạn thường nhầm tưởng là ít bụi hơn.

Khi bạn và anh chàng ấy chuẩn bị để bước sang bờ bên kia thì bụi trên mộ bạn đã biến thành một thứ bùn nhão dưới mưa. Một thứ bùn hôi thối khủng khiếp.

Và ở cuộc sống mới đó, anh chàng này lại tiếp tục lau bụi trên các dòng sông và trong những cơn ác mộng của bạn.

Một cậu bé, có lẽ tượng trưng cho những gì trong sáng và thuần khiết nhất - một kiểu Peter Pan? - cần mẫn đi dọn bụi của một kiếp người. Có lẽ đây là phần thiện - luôn ẩn - của thế giới và của mỗi người. Trong khi phần hiển hiện sống, thì luôn nhem nhuốc tham sân si, đầy ắp hư vinh.

Bụi ảnh 2

Thế giới siêu thực của Lê Minh Phong, luôn có những đường link mật thiết với đời sống.

Tác giả truyện ngắn này là một biên tập viên trẻ giàu năng lượng của Tạp chí Sông Hương.

Truyện ngắn của
Lê Minh Phong

Theo Báo giấy
MỚI - NÓNG