Vợ vô sinh, tình nhân đẻ con trai cho chồng

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
TPO - Cuộc sống của tôi trở nên nặng nề, bức bối khi cả nhà chồng biết tôi không thể sinh con. Mẹ chồng tôi ra lườm vào nguýt, thỉnh thoảng bà bóng gió cay nghiệt “cây độc không trái, gái độc không con”, khiến tôi đau như dao cắt từng khúc ruột.

Quan điểm của bạn đọc về vấn đề này, xin gửi về tòa soạn theo địa chỉ email: online@tienphong.vn

Mới nhập trường đại học, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh gục khi gặp anh. Anh là sinh viên năm cuối, bạn bè ai cũng nắc nỏm khen chúng tôi đẹp đôi. Tình yêu của chúng tôi bền chặt suốt 3 năm khi tôi vẫn ngồi trên ghế giảng đường còn anh ra trường đi làm.

Đám cưới được tổ chức ngay sau khi tốt nghiệp đại học với quà mừng là một căn hộ chung cư rộng rãi, tiện nghi do bố mẹ hai bên cùng góp cho đôi vợ chồng trẻ.

Cuộc sống của vợ chồng chúng tôi trôi qua êm đềm, hạnh phúc. Chỉ có điều vì mới ra trường, công ăn việc làm chưa ổn định nên tôi chưa muốn sinh con ngay. Còn anh là con trai trưởng, dưới có cô em gái đã 2 đứa con nên không phải chỉ có bố mẹ anh mong mà ngay cả chính anh cũng luôn giục tôi sớm có con để gia đình anh có người nối dõi.

Bố mẹ chồng và chồng tôi đều khuyên tôi ở nhà sinh con xong rồi hãy tính đến chuyện đi làm cũng chưa muộn vì kinh tế của nhà chồng khá dư giả.

Tôi một mặt vâng dạ, mặt khác vẫn âm thầm đi tìm việc làm và dùng thuốc tránh thai đều đặn.

Rồi tôi cũng xin được việc làm ở một công ty tư nhân, mải lo con đường sự  nghiệp, tôi hầu như bỏ bẵng việc nhà. Thời gian gần đây, nhận thấy chồng tôi dạo này có nhiều thay đổi, cả cách đối xử hàng ngày và chuyện gối chăn với vợ cũng thờ ơ, chểnh mảng nên tôi cũng thấy lo lo.

Khi công việc mới đã ổn định, tôi bàn với chồng việc sinh con. Song mọi cố gắng của vợ chồng tôi như rơi vào vô vọng khi hơn một năm trời dù “thả phanh”, tôi vẫn không hề có tín hiệu gì của việc có bầu. Tôi âm thầm đi khám và kết quả làm tôi chết sững vì tôi bị teo buồng trứng bẩm sinh và không thể làm mẹ.

Tuyệt vọng, tôi chỉ còn biết khóc cho sự hẩm hiu của sống phận mình. Đấu tranh tư tưởng mãi, tôi nói với chồng sự thật đau lòng ấy, nhưng không như tôi tưởng, chồng tôi không mấy đau khổ và chỉ an ủi tôi vài ba lần rồi anh không hề nhắc đến chuyện đó nữa.

 Cuộc sống của tôi trở nên nặng nề, bức bối khi cả nhà chồng biết tôi không thể sinh con. Mẹ chồng tôi ra lườm vào nguýt, thỉnh thoảng bà bóng gió cay nghiệt “cây độc không trái, gái độc không con”, khiến tôi đau như dao cắt từng khúc ruột.

Đã vậy chồng tôi lại thay đổi thái độ, lạnh nhạt và thờ ơ với tôi vô cùng. Chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng chấm dứt hoàn toàn, anh vắng nhà liên miên với lý do bận công việc cơ quan, thậm chí có những khi anh báo đi công tác cả tháng nhưng cũng không hề điện thoại về hỏi thăm tôi lấy một lời.

Tôi âm thầm chịu đựng, sống khép mình trong tổ ấm giờ đây đã nguội lạnh…Cuộc sống cứ kéo dài như thế gần 3 năm thì một hôm đi làm về, tôi thấy trong nhà có một phụ nữ lạ, bế trên tay một bé trai khoảng hơn một tuổi.

Nhìn bé, tôi linh cảm ngay đó là con của chồng tôi bởi bé mang nhiều nét giống anh. Còn người phụ nữ kia thì tự tin như một người chủ gia đình thực sự, đang nói cười cùng mẹ chồng tôi.

Vậy là tôi đã hiểu. Lý do thật sự của những chuyến công tác vắng nhà liên miên của chồng tôi là đây, sự nguội lạnh gối chăn và không hề còn tình yêu thương với tôi của chồng tôi cũng là đây. Tôi có lỗi gì không khi không thể sinh ra cho chồng một đứa con, nhưng liệu tôi có phải gánh chịu một sự thật phũ phàng đến thế. Tôi có nên rời khỏi ngôi nhà này?

MỚI - NÓNG