30 tuổi, ở cái tuổi này bạn bè tôi đã yên bề gia thất, có nếp có tẻ, còn tôi vẫn cô đơn gối chiếc, không phải tôi có vấn đề về giới tính hay thần kinh không bình thường mà vấn đề của tôi là vì tôi là một quý cô tuổi Dần.
Lần đầu ra mắt nhà người yêu là năm 26 tuổi, tôi bị đối xử ghẻ lạnh vì tuổi tôi không hợp với tuổi anh người yêu, anh ấy tuổi Sửu còn tôi tuổi Hổ, phụ huynh kịch liệt phản đối vì theo họ, con hổ sẽ ăn thịt con trâu, cay đắng, ê chề. Tôi một cô gái cá tính, tự trọng cao, sau thời gian ngắn cũng không chịu được áp lực và cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Hồi đó chia tay, anh níu kéo nhiều lắm, khóc lóc, dùng lời lẽ sến sẩm đủ các kiểu để mong có thể cứu vãn, bố mẹ tôi thì động viên, quan trọng là hai đứa thương nhau là được, sống với nhau cả đời miễn là thương nhau cái gì cũng vượt qua được. Tôi lại xuôi lòng, nhưng vẫn phân vân dù không nói ra, bởi vì sợ nếu quay lại thì có đủ nghị lực mà vượt qua cửa ải đó không? Mà phải nói là phụ huynh nhà anh ấy phát xít nổi tiếng vùng nên mình sợ lắm, mang tiếng là tuổi Hổ nhưng gan mèo.
Sau một vài tháng thấy anh người yêu nói muốn qua hỏi cưới, muốn mình đến nhà để gặp anh chị em trong nhà, áp lực kinh khủng. Lần thứ hai tôi xuất hiện ở nhà anh ấy, tối đó từ nhà anh người yêu trở về mà tôi bị sốc bởi lần nữa mình bị ánh mắt ghẻ lạnh từ bố mẹ anh dành cho tôi.
Và lần này là quyết tâm từ bỏ thật sự vì lòng tự trọng, tôi không thể tiếp tục cũng không đủ dũng cảm để vượt qua, mặc anh khóc lóc, thề thốt, níu kéo đủ kiểu. Sau đó nửa năm thì anh lấy vợ. Cuối cùng tôi chọn cô đơn! Đúng nghĩa, dù hụt hẫng một thời gian dài.
Ảnh minh họa.
Gần 4 năm sau, trong một lần chuyển công tác, một môi trường rất khác với nơi tôi làm việc trước đó, con người, mọi thứ mới mẻ khiến tôi hứng thú và tò mò, rất thú vị.
Sau hơn ba tháng thì tôi hẹn hò anh người yêu hiện tại, có thể mọi người sẽ nghĩ thời gian quá nhanh khi quyết định hẹn hò còn tôi thì suy nghĩ khác. Tôi là người có cá tính, tính tôi rất rõ ràng, đã ghét là không bao giờ nói chuyện, không kiểu giả vờ thân thiện, nên có người theo đuổi hàng năm trời cũng không làm tôi thay đổi ấn tượng ban đầu.
Thời gian đầu phải nói là thời gian mật ngọt, mọi thứ rất tuyệt, chúng tôi rất hợp nhau, cảm thấy hiểu nhau vô cùng. Anh ấy luôn quan tâm, chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi cảm động thực sự. Sau một thời gian dài mất niềm tin vào tình yêu, tôi như sống lại và tận hưởng nó. Nhưng cuộc đời tôi thật trớ trêu, lại có biến cố xảy ra.
Thực sự tôi là người bị ám ảnh bởi tuổi tác, trước khi hẹn hò tôi cũng đã thẳng thắn đề cập đến vấn đề này. Nhưng anh ấy đã trấn an tôi, rằng không quan trọng, anh cũng đã nói với mẹ anh và miễn là hai đứa yêu thương nhau, nên tôi cũng phần nào yên tâm. Nhưng định mệnh nghiệt ngã lại lẫn nữa khiến tôi suy sụp.
Tôi đến nhà anh, lần đầu tiên gặp mẹ anh, chào bác mà bác không thèm nhìn tôi lấy một cái, cảm giác ê chề kinh khủng, thực sự là tôi bị sốc nặng, cảm giác khó diễn tả, nó còn đáng sợ hơn lần đầu tiên cách đây 4 năm. Cả ngày hôm đó ở nhà anh tôi thấy mình như người thừa thãi, vô hồn và tủi thân. Anh ấy và tôi đã ôm nhau khóc, rồi anh an ủi tôi: "Em hãy cho anh thời gian, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua". Tôi im lặng nhưng cảm giác bất an bắt đầu từ đó.
Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu có khoảng cách, dần dần không thể chia sẻ được. Anh không còn quan tâm tôi như trước. Anh không giải thích gì hết chỉ im lặng, tôi gần như phát điên lên vì hành động của anh. Thật ra trong thâm tâm tôi rất hiểu những khó khăn anh đang phải trải qua bởi vì anh là con trai một, bố anh vừa qua đời, anh sống rất có trách nhiệm. Hơn ai hết anh không thể khiến mẹ buồn thêm nữa.
Lý trí bảo tôi không được làm anh mệt mỏi, nhưng tôi lại không hành động như thế, tôi sợ mất mát, sợ tổn thương, tôi sợ anh không còn yêu tôi nữa. Nếu tôi của mấy năm về trước chắc lại kiêu ngạo, tự trọng mà bỏ đi rồi, nhưng sau biến cố lần đầu tôi nghiệm ra nhiều thứ, tôi bớt ngông hơn, tiết chế cái tôi nhiều hơn, suy nghĩ phải chia sẻ và hy sinh hơn cho người khác.
Hơn 20 ngày không hề nói chuyện với nhau, trước đây nếu có cãi nhau chỉ sau một hai ngày là đã giải quyết khúc mắc và làm lành. Nhưng giờ mọi chuyện đang theo chiều hướng xấu, anh hầu như im lặng, không giải thích gì hết, đối với tôi cảm giác của sự im lặng giống như không được tôn trọng, đau đớn và đáng sợ vô cùng.
Mấy hôm nay tôi không thể nào chợp mắt, ngày đi làm tối về nằm nhìn trần nhà, thỉnh thoảng ngủ thiếp rồi lại giật mình tỉnh giấc và ngồi đến hàng giờ để suy nghĩ, không ngờ một đứa lạnh lùng, cá tính như tôi giờ cứ nhũn như bún, động một cái là khóc. Tôi bế tắc tột độ, và luôn suy nghĩ về quá khứ từng bị nhà bạn trai xa lánh. Hãy giúp tôi với.