Do đó, bọn con cháu hễ đứa nào ham đọc sách, tôi thích và thương đứa đó lắm. Thích vì nó giống mình. Thương cũng vì nó giống mình. Tôi luôn biết niềm vui của đọc sách luôn thấm đẫm trong người, luân lưu trong huyết quản, tạo hạnh phúc cho những ai ham đọc.
Trong đám cháu tôi, có một thằng học cuối cấp một, nhưng đã là một độc giả chuyên cần. Cầm được sách hay, nó đọc quên ăn quên ngủ. Một hôm, thấy nó cầm quyển sách đọc, đầu gật gật, miệng cười cười, người ngã qua ngã lại trông kỳ quặc lắm. Tôi biết nó đang đọc sách hay. Vì sách hay thường làm cho người đang đọc giống thằng điên.
Tôi liền hỏi:
“Cháu đọc sách gì mà sướng thế? Truyện cổ tích à? Tiếu lâm à? Hoạt hình à?”. Nghe tôi hỏi vậy, thằng cháu ngừng đọc. Nó nhìn tôi, lại cười tủm tỉm ra vẻ bí mật lắm.
Ồ, thằng này không chịu nói. Tôi có cách làm cho nó mở miệng.
Tôi bèn nói, giọng khẳng định:
“Ồ, tưởng gì lạ lắm, chuyện trong sách đó, ông biết cả rồi. Đọc mãi rồi đến chán. Nhưng khó nhớ lắm đấy. Sức mấy mà cháu kể lại cho trúng?”.
“Sao không trúng? - Nó gân cổ cãi và lập tức kể một hơi - Sách kể chuyện hai ông bạn đang đi trong rừng. Họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ lắm. Họ là bạn với nhau mà. Bỗng có con gấu to gườm gườm đi đến. Thấy hãi hùng quá, ông kia liền trèo lên cây lẩn trốn, bỏ bạn dưới đất. Con gấu hung dữ cứ tiến gần lại, gần lại… Ông còn lại dưới đất liền ngã người té xuống, nín thở, giả chết. Con gấu hung dữ tiến lại ngửi ngửi, quào quào nhưng vẫn không thấy ông ta động đậy gì. Con gấu lại ngửi ngửi trên mặt, trên trán, trên tai. Con gấu lắc đầu. Ôi, ông ta đã chết thật rồi. Ông ta không còn thở nữa. Không biết tại sao giống gấu thường không ăn thịt con mồi đã chết. Thế nên, con gấu chán nản bỏ đi. Vậy là ông ta thoát chết.
Chờ cho con gấu bỏ đi khá lâu, ông bạn trốn trên cây bèn trèo xuống. Bụng cứ lấy làm lạ, sao con gấu kia không ăn thịt bạn mình. Ông ta liền theo hỏi ông bạn dưới đất: “Ban nãy con gấu nó thì thầm với bạn những gì thế?”. Ông dưới đất trả lời: “Nó thì thầm vào tai tôi những lời như thế này: Đừng bao giờ kết bạn với những kẻ nhảy trốn bỏ bạn khi cùng gặp nguy hiểm hoạn nạn”.
Nghe thằng cháu kể xong, tôi vỗ tay tán thưởng. Tôi hỏi: “Cháu đọc truyện của ai thế?”. “Cháu đọc truyện ngụ ngôn Aesop. Truyện Con gấu và hai người đàn ông. “Ôi, thật tuyệt vời. Nhưng theo cháu, con gấu có thì thầm những lời ấy vào tai ông bạn dưới đất không?”. “Có chớ. Sao không? - Thằng cháu khẳng định - Con gấu thì thầm như thế. Ông ta nghe nó nói như thế mà”.
“Sao cháu biết? - Tôi hỏi gặng. Quả là câu hỏi hóc búa.
Thằng cháu cười tươi rói, trả lời một cách quyết đoán:
“Trường hợp cháu như ông kia, cháu cũng nghe con gấu thì thầm như thế”.
Tôi trố mắt nhìn thằng cháu. Đột ngột, lòng tôi vui sướng lạ thường. Tôi nhìn nó trìu mến. Ôi, cái thằng khá nhỉ. Và, lập tức tôi cũng nói:
“Trường hợp ông ngoại như cái ông kia, ông ngoại cũng nghe con gấu thì thầm như thế”.
Rồi, cả hai ông cháu bỗng tâm đầu ý hợp, ôm nhau cùng cười sặc sặc. Và ở đâu đó trong không trung, con gấu cũng thì thầm như thế. Thì thầm rền vang cả bầu trời.