Ông 76 làm cháu vợ 14 tuổi sinh con rồi 'đánh bài chuồn'

Ông 76 làm cháu vợ 14 tuổi sinh con rồi 'đánh bài chuồn'
Ông Trương Văn Lưu (76 tuổi, ngụ thôn Hạnh Đông, xã Đại Thạnh, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam) làm nhục bé gái Phan Thị Ngọc D (SN 1995, là cháu ruột của vợ) khiến D mang thai.

Ông 76 làm cháu vợ 14 tuổi sinh con rồi 'đánh bài chuồn'

Ông Trương Văn Lưu (76 tuổi, ngụ thôn Hạnh Đông, xã Đại Thạnh, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam) làm nhục bé gái Phan Thị Ngọc D (SN 1995, là cháu ruột của vợ) khiến D mang thai.

Thai lớn đến mức không thể bỏ, ông Lưu lẳng lặng chống gậy “đánh bài chuồn”, bỏ lại nạn nhân, vợ con sống trong tủi nhục.

Cô bé 14 tuổi đã phải làm mẹ.
Cô bé 14 tuổi đã phải làm mẹ. .

Lão ngoài thất thập rủ “bạn chăn trâu” làm “chuyện ấy”

Những ngày giữa năm 2009, xóm nhỏ Hạnh Đông chấn động thông tin ông lão 76 tuổi quan hệ với cô bé 14 tuổi khiến đứa bé chưa kịp làm thiếu nữ đã phải làm mẹ. Nghe lần đầu, chẳng ai tin vào tai mình vì nhân vật chính trong câu chuyện là ông lão đã tuổi thất thập, lụ khụ chống gậy, còn nạn nhân lại là đứa cháu họ còn chưa đến tuổi thành thiếu nữ. Phải đến khi sắc phục công an tìm đến điều tra sự việc, dân làng mới nháo nhác vì vụ loạn luân không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra ngay trong cái làng quê hiền hòa mình sống.

Theo điều tra của công an, ông Trương Văn Lưu và bé gái D vừa là họ hàng và cũng vừa là hàng xóm. Gần nhà nhau nên cháu D thường xuyên qua lại nhà ông Lưu chơi, ngoài ra bé gái còn đi chăn trâu ngoài đồng cùng ông chú. Trong khoảng thời gian từ giữa năm 2008 đến năm 2009, ông Lưu đã nhiều lần dụ dỗ, ép buộc và thực hiện hành vi giao cấu đối với cháu bé D.

Mỗi lần sau khi thỏa mãn, ông lão “dê già” này cho em khi thì 5 ngàn đồng, khi thì 10 ngàn đồng để mua đồ ăn vặt. Do không hiểu biết về chuyện quan hệ tình dục sẽ gây ra hậu quả và được ông Lưu căn dặn “mi phải giấu kín” nên bé gái thơ ngây không kể chuyện với gia đình.

Cô bé D, nay đã là bà mẹ trẻ buồn rầu kể lại, hơn nữa do nhà nghèo, phải nghỉ học sớm, em không có bạn cùng trang lứa chơi, nên lúc ấy có muốn kể cũng không thể tâm sự với ai.

Theo lời em D: “Ban đầu, nghe ông ấy dỗ dành bùi tai nên em còn nén đau chấp nhận. Nhưng về sau cứ mỗi lần đi chăn trâu, ông Lưu cứ liên tiếp bắt em làm “chuyện đó” nên em đâm ra ghê sợ, lúc nào cũng cảm thấy rất đau đớn, khổ sở. Vì giữa đồng vắng người, em không kêu ai được, hơn nữa ông ấy còn luôn đe dọa “nếu mi kể với ai, ta giết mi chừ” nên em chỉ biết im lặng chịu đựng”.

Sự việc vỡ lở khi cái bụng cô bé 14 tuổi cứ lùm lùm đội lên sau làn áo mỏng. Tra hỏi mãi, cô bé mới cho biết mình đã “chơi trò người lớn” cùng ông chú 76 tuổi. Ông lão ban đầu cũng lý sự cùn: “Tôi sao lại làm chuyện đó với cháu mình. Mà tôi lớn tuổi thế này thì “làm ăn” gì được”. Chứng cứ ông đưa ra đúng là thuyết phục thật, thế nên người dân phải cấp báo lên công an yêu cầu điều tra vụ việc.

Đến các điều tra viên tham gia phá án cũng “bán tín bán nghi” trước lời tố cáo của bé gái, có điều tra viên còn nghĩ  “ổng gần 80 tuổi, đi lại có khi còn cần đến chống gậy thì đúng là làm sao có chuyện khiến thiếu nữ có thai được”.

Vậy nhưng để kín kẽ, tháng 6-2009 Cơ quan CSĐT Công an huyện Đại Lộc đã ra quyết định khởi tố vụ án, yêu cầu ông lão Trương Văn Lưu không được đi khỏi nơi cư trú đối với ông Trương Văn Lưu (SN 1935) để điều tra về tội hiếp dâm trẻ em.

Công an huyện Đại Lộc cũng đã chuyển toàn bộ hồ sơ vụ án cho Phòng CSĐTTP về TTXH (PC14, nay là PC45) Công an tỉnh Quảng Nam để tiếp tục làm rõ.

“Ăn chắc” nhất bây giờ chỉ còn có cách chờ đứa bé ra đời mới có thể lấy mẫu xét nghiệm AND. Đầu năm 2010, kết quả giám định ADN qua mẫu tóc và mẫu máu của ông Lưu với cháu bé mới sinh được Viện Khoa học Hình sự (Bộ Công an) khẳng định: “99.99% là trùng khớp”.

Vậy là thủ phạm đã rõ, căn cứ để khởi tố bị can, bắt tạm giam “cụ dê già” đã đầy đủ. Tuy nhiên, khi công an tìm đến nhà ông lão với lệnh bắt trên tay thì mới ngã ngửa người vì biết cụ ông “dê xồm” đã lọc cọc chống gậy bỏ trốn từ lúc nào. Công an cũng đã phát lệnh truy nã trên toàn quốc, song đến nay vẫn không thu được tin tức của bị can.

Vợ cụ ông đổ lỗi loạn luân cho cái… mả vô chủ

Từ khi ông Lưu trốn địa phương cũng là từng ấy thời gian bà Lê Thị Tứ (vợ ông Lưu, đồng thời là cô ruột của nạn nhân) hầu như không thiết làm ăn nữa, mà bà cũng không còn mặt mũi đâu để đi ra với xóm làng. Thế nhưng cái việc làm đốn mạt trên lại được nhiều người dân mê tín lẫn bà Tứ lý giải là do ông Lưu “báng bổ người chết nên mới ra cơ sự”.

Bà Tứ kể, trước đây chồng mình cũng giống như một số người đàn ông khác, khi ông bước sang tuổi 60 vẫn “còn sức chiến đấu” thì bà dù mới ngấp nghé tuổi 55 nhưng những chuyện ân ái không còn nữa, và bà cũng cảm nhận được cả vợ chồng mình không còn nhu cầu sinh lý. Nhưng đến khoảng năm ông lão 68 tuổi, tự nhiên ông lại “giở chứng”, rồi thường xuyên đi ra ngoài chọc ghẹo những phụ nữ không chồng khác.

Hàng xóm từ đó cũng “lời ra tiếng vào” khi thấy ông bắt đầu ăn nói có phần tục tĩu, thường hay dùng những lời lẽ kích dục, không ra nết của một người ông đã có cháu ngoại, cháu nội đề huề. “Rồi đến khi xảy ra chuyện con D, tui xót lòng không biết nói răng hết. Thế nên chắc chắn loạn luân ni thì chỉ có thể do “động mồ, động mả”. “Người cõi trên” họ về bắt ổng rồi”, bà Tứ bày tỏ quan niệm nhảm nhí.

Cái căn cứ mê tín mà bà lão đưa ra, đó là cách đây mấy năm, khi làm con đường bê tông đi ngang qua phía trước nhà bà, người ta phát hiện có cái mả không chủ, mà ở quê lúc ấy cây cối thì mọc um lùm nên không ai để ý, đến khi phát quang mới biết. Vì mả ở ngay trước nhà mình nên bà lập khóm (trang thờ ngoài trời - PV) để thờ cúng và mời thầy rước người trong mả vào ở. Gã thầy cúng ba hoa khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Người chết vốn là cô gái trẻ mới 14 tuổi, yểu mệnh trong đợt mưa lũ lịch sử năm Giáp Thìn ở miền Trung (năm 1964)”.

Bà lão thuật lại: “Thế nhưng trong lúc tôi ra sức “có thờ có thiêng, có kiêng có lành” thì ông ấy chẳng nể nang ai, cứ nhè ngay phía trước mả mà tiểu tiện. Nhất là những khi có hơi men, ông đứng ngay khóm thờ chửi đổng còn nhiếc móc… người chết: “Mi ở đâu lại chình ình chiếm chỗ nhà ta. Thấy ta nghèo kiết xác mi đã không giúp đỡ còn bắt ta tốn tiền thờ cúng”.

Những lúc ấy cả nhà đều ra khuyên ngăn nhưng ông ấy thì vẫn cứ “giương giương” tiểu tiện cho bằng hết mới hả hê đi vào nhà ngủ. “Có lẽ vì những điều chướng tai gai mắt ấy mà cô gái linh thiêng kia bắt ông “hồi sinh” trở lại để nhằm vào đứa cháu mình rồi gây tổn thương. Tui coi thầy, coi bói, người ta phán ổng đã xúc phạm đến cô gái chết trẻ, nên mới xử ra cớ sự như ri”, một lần nữa bà Tứ biện minh cho hành động của chồng theo quan niệm mê tín nhảm nhí của bà.

Câu chuyện của bà Tứ không biết thực hư đến mức nào, song xem ra một số người dân ở cái xóm Hạnh Đông này tin lắm. Từ đầu làng đến cuối xóm, chỉ cần khách lạ nán lại hỏi rõ thêm về “câu chuyện ông Lưu” thì y như rằng họ xì xào bàn ngay: “Cái khóm thờ đó thiêng lắm. Báng bổ rứa thì chẳng trách “nó” bắt phải phạm tội. “Nó” không “vật chết” mà mới chỉ bắt sa đọa như thế thôi vẫn còn là may mắn chán”.

Tâm sự đau đớn của đứa bé phải làm mẹ

Kế bên gia đình thủ phạm là gia đình của nạn nhân D. Trong căn nhà phên tre xập xệ, nhiều chổ dột nát, người cha cháu D nghẹn ngào: “Vợ chồng tôi đều làm nông, quanh năm đầu tắt mặt tối với bộn bề công việc đồng ruộng để kiếm cái ăn nên không còn thời gian chăm lo cho các con. Cháu D là con gái lớn trong nhà nên phải thay ba mẹ gánh vác hết công việc nhà. Cũng vì nghèo khó nên cháu học đến lớp 3 thì nghỉ học, hằng ngày ngoài việc chăm lo các em còn phụ ba mẹ chăn trâu, chăm lợn”.

Cha mẹ cháu bé phát hiện sự việc vào khoảng giữa năm 2009, khi thấy bé gái con mình có những dấu hiệu của người phụ nữ mang thai. Dỗ dành, tra hỏi, cô bé đã thú nhận rằng em bị ông Lưu hãm hiếp khi em đang chăn trâu ngoài biền sông.

Gần nhất là một tuần sau khi phát hiện vụ việc, lúc này ba mẹ đang đi cày ngoài ruộng thì ông Lưu qua nhà nhờ em khiêng nồi cám lợn xuống bếp và đã đẩy em vào buồng ngủ để thực hiện hành vi hãm hiếp. “Tôi nghe mà không tin nỗi. Dượng nó chứ có phải ai xa lại”, lời người cha nói.

Sau khi nghe chuyện, vợ chồng ông cũng đã sang ngay nhà ông Lưu để nói chuyện với vợ ông nhằm tìm giải pháp để hoà giải, tránh điều tiếng nhưng “không ai chịu chấp nhận sự thật này nên tôi mới nhờ đến cơ quan chức năng vào cuộc tìm hiểu giúp”.

Trong những ngày cô bé mang thai, gia đình cô đã nghèo nay lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, không có tiền để chăm lo. Em trai cô bé lúc này đang học dở lớp 7 cũng phải nghỉ học để thay chị chăn trâu. Gia đình cũng quyết định dẫn bé gái đi phá thai, song bác sĩ nói thai đã to nên đành chịu. Sau đó hai vợ chồng ông bà bàn với nhau thôi thì ráng vay mượn lo cho con nó sinh nở, sau đó dù có đứt ruột thì cũng lén mang đứa cháu đi cho người khác.

“Chúng tôi lúc ấy cứ nghĩ đến tương lai con bé. Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, vẫn đang là trẻ con thì biết gì mà làm mẹ, rồi sau này làm sao còn lấy chồng. Thế nhưng sau khi nó sinh cháu thì chúng tôi lại không nỡ”, bà mẹ cô bé ngoảnh mặt quay đi giấu dòng nước mắt.

Đến nay, cô bé đã bước qua tuổi 16 và công việc làm mẹ của em cũng bớt vụng về phần nào sau 2 năm “trải nghiệm”. Thế nhưng thực tài thì dù sao em vẫn là cô bé còn quá thơ ngây, cảnh đứa trẻ nựng con khiến ai chứng kiến cũng xót lòng nghĩ đến tương lai của hai mẹ con.

Cô bé ứa nước mắt nhớ lại những ngày xưa phải chịu đựng người dượng đồi bại: “Không chỉ ở ngoài ruộng nương, mỗi buổi tối khi thấy cả nhà em đi qua hàng xóm xem nhờ ti vi thì ông lại mò sang bắt em cởi quần áo cho ông quan hệ. Thấy em khóc, ông lại dỗ dành, cho tiền…Từ khi xảy ra chuyện, nhất là cái ngày công an đến đọc kết quả giám định ADN, ba mẹ em đòi chết nhiều lần mà được hàng xóm can ngăn, em cũng từ đó cho đến nay, ở hẳn trong nhà chăm con, ba má hay ai đó có thương cho chi ăn nấy chứ không dám ra ngoài”.

Trong căn nhà trống hoác với mái lợp tôn dột nát không có một tấm chăn đủ ấm để đắp trong mùa đông, mẹ con em chỉ biết khâu những miếng vải rẻo xin từ hàng xóm lại với nhau để lót nằm. Con nhà nghèo, lại là “kết quả không mong muốn” nên như lời bà ngoại nói: “Nó ngoan như con chó con”.

Bé gái mới hai tuổi đã có thể ăn cơm chỉ chan mắm, tự chơi, rồi tự ngủ mà không cần ai ẵm bồng. Bà mẹ trẻ con tâm sự: “Em thương con lắm. Em mong muốn có việc chi làm để kiếm tiền mua đồ ăn, bồi bổ cho con. Mà không có bằng cấp nên xuống thành phố xin công nhân thì sợ không ai nhận, còn ở đây đi ra ngoài đồng, người khác nhìn vào lại thấy nhục lắm. Cứ ở nhà ri, đói nghèo dài dài thôi”.

Theo Vân Anh
Pháp luật Việt Nam
Theo Đăng lại
MỚI - NÓNG