Tôi và anh quen nhau chưa lâu. Anh chịu thương chịu khó, lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc mọi người xung quanh, điều đó khiến tôi ấn tượng, bị cuốn hút và yêu anh lúc nào không biết. Đến lúc này, tôi chưa thể chắc chắn gọi mối quan hệ này là gì nữa, một mối quan hệ không rõ ràng.
Chúng tôi đều trải qua mối tình đầu đổ vỡ, việc lấy lại niềm tin vào tình yêu rất khó khăn, tôi không dám nghĩ sẽ yêu lại thật lòng một ai đó cho đến khi gặp anh.
Tôi sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố làm công chức nhà nước, mẹ buôn bán nhỏ, giờ đang là sinh viên năm cuối đại học. Anh hơn tôi bốn tuổi, vừa học vừa làm tại Hà Nội, gia đình thuần nông, mẹ đi làm xa nhà, bố ở quê làm ruộng. Chúng tôi tâm sự rất nhiều, tôi kể cho anh nghe câu chuyện của mình, anh cũng kể hết với tôi về cuộc sống của anh, gia đình anh và cả những nỗi đau thể xác cũng như tinh thần anh phải trải qua. Tôi càng thấy thương và muốn chia sẻ những khó khăn ấy nhưng anh đều gạt bỏ. Giờ đây tôi gần như đau đớn mỗi ngày khi nhớ về anh.
Anh bị viêm gan B mãn tính, gia đình không đủ điều kiện chữa bệnh nên việc sống với một cơ thể không khỏe mạnh, những cơn đau đã khiến anh mặc cảm. Bố mẹ không hòa thuận, mẹ anh đi làm xa, cũng bị lừa rồi nợ tiền, mấy năm rồi chưa trả hết, bố anh ở nhà rượu chè, say rồi lại chửi bới. Trong một môi trường như thế, tính anh càng khép kín, anh đâu có quyền lựa chọn gia đình. Anh có một công việc đủ nuôi sống bản thân nhưng một lần tai nạn xe phải nằm viện, rồi họ cũng vô tâm với anh, buộc thôi việc anh, khiến trong lúc cơ thể vốn không khỏe mạnh kia đang đau đớn lại phải chịu thêm một cú sốc tinh thần. Anh chênh vênh giữa cuộc sống. Không có từ nào để nói hết những gì anh phải trải qua.
Tôi cũng thấy đau thấu tim như chính mình đang trải qua tất cả vậy. Tôi mạnh dạn thổ lộ tình cảm dành cho anh, sẽ cố gắng cùng anh vượt qua tất cả. Chúng tôi sẽ kiếm tiền chữa bệnh cho anh, bố anh nghiện rượu và mẹ anh ở xa tôi sẽ cùng anh chăm lo cho họ. Vậy mà anh gạt bỏ hết những cố gắng của tôi, anh nói nếu lấy anh tôi sẽ khổ, anh cũng thấy mệt mỏi, tôi đừng là gánh nặng, đừng dằn vặt anh mỗi ngày, anh không muốn gặp tôi nữa.
Tôi khóc, tuyệt vọng rất nhiều, chúng tôi tranh cãi nhiều hơn. Tôi yêu anh, không phải là thương hại, giá mà anh biết điều đó, giá mà anh nắm tay tôi thì tôi đã không thấy cô đơn khi cố để gần anh. Tôi đau đớn nhớ anh, nghĩ về anh mỗi ngày, mặc anh đẩy ra nhưng tôi vẫn bám, quan tâm anh, bỏ hết cả sĩ diện của một đứa con gái chưa bao giờ chịu theo ai, phụ thuộc vào ai như trước. Tôi tin anh cũng có tình cảm với mình, anh luôn quan tâm tôi đặc biệt, an ủi, động viên tôi cố gắng. Anh cũng đau, cũng buồn, cũng khóc khi cãi nhau với tôi nhưng chưa bao giờ nói yêu hay nhớ tôi cả.
Đối với anh, tôi là gì? Mẹ biết chuyện tôi thích anh và phản đối gay gắt, chưa nói đến hoàn cảnh gia đình anh và việc anh bị bệnh, nếu bố mẹ tôi biết thì chắc chẳng bao giờ chấp nhận mối quan hệ này. Anh biết điều đó và lựa chọn sự im lặng với tôi. Tôi đủ lớn để suy nghĩ nghiêm túc cho một mối quan hệ nhưng giữa gia đình, anh và bản thân mình, tôi đang bối rối quá. Tôi phải làm thế nào đây? (Mai)