Gia đình tan nát chỉ vì vợ mắc chứng “cuồng” đồ ngoại

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Trong nhà tôi cái gì cũng là hàng ngoại, ngay cả người chồng Viêt như tôi cũng sắp bị thay bằng người nước ngoài. Tất cả chỉ bởi vơ tôi mắc chứng cuồng đồ ngoại.

Chứng bệnh này có lẽ đã xuất hiện từ trước khi tôi gặp cô ấy. Nói chính xác hơn là cũng nhờ nó mà tôi và nàng có cơ hội gặp nhau và thành vợ chồng. Nàng làm công ty nước ngoài, tôi thì chỉ là giám đốc một công ty nho nhỏ chuyên nhập khẩu hoa quả.

Lúc đó tôi thích nàng vì nàng sống theo phong cách “Tây”. Vừa biết ăn mặc, sống phóng khoáng và lịch sự. Hồi đó nàng luôn đòi chia đôi tiền mỗi buổi hò hẹn, điều này trái ngược hẳn với các cô gái trước kia tôi gặp. Tôi thấy nàng thật độc đáo và thu hút biết bao. Nhưng khi lấy nhau rồi thì chính kiểu “sính ngoại” của nàng dần làm tôi phát hoảng.

Gia đình tan nát chỉ vì vợ mắc chứng “cuồng” đồ ngoại ảnh 1

Ảnh minh họa

Đầu tiên là việc ăn uống. Nàng thích đồ Tây và chỉ thấy ngon miệng khi ăn chúng. Thời gian đầu tôi cũng chiều nàng ra hàng ăn nhưng tôi là người Việt, dù cố thế nào thì tôi cũng không thể nhét mãi thức ăn Tây vào miệng được. Tôi nói với nàng chuyện đi chợ nấu cơm. Tưởng là tâm sự nhẹ nhàng thế thì nàng sẽ xuôi, ai dè nàng nổi cáu vì nàng không thích ăn “canh cua cà muối” như tôi. Và rằng “nếu anh thích ăn thì tự đi mà nấu, đàn ông Tây coi việc nội trợ là đương nhiên mà sao anh lại quê mùa đến mức muốn em làm nội trợ?”.

Ôi! Nàng có vẻ cáu thật, thôi thì tôi đành tự cứu mình. Tôi thuê một bà giúp việc, thế là việc nhà khỏi cần lo chia nhau làm, cơm canh ngon đúng khẩu vị Việt nên tôi không còn gì phàn nàn nữa.

Chuyện mua sắm của nàng thì khỏi nói, toàn là hàng hiệu nước ngoài hẳn hoi. Nhiều khi còn phải đặt hàng trên mạng mới có được cái túi xách nàng ưng ý. Nhưng chuyện đó không đáng nói, chỉ cần nàng thích và cái đó đẹp, chất thì đi cùng nàng tôi cũng nở mày nở mặt.

Tưởng đã ổn thì lại thêm cả đống thứ trái chiều giữa hai vợ chồng chỉ vì sự “sính ngoại” của nàng. Chúng tôi định đi du lịch. Tôi thì chỉ cốt hai người được đi bên nhau, thấy hạnh phúc thì nghỉ dưỡng ở đâu chẳng được. Hơn nữa các địa điểm du lịch trong nước cũng rất tuyệt mà chúng tôi còn chưa đi. Thế mà nàng không chịu, nàng quyết phải du lịch nước ngoài. Tôi có thể chiều nàng nhưng một năm đòi đi mấy lần như thế thì túi tiền của tôi cũng bắt đầu thấy "khóc".

Vì nàng thích Tây nên chuyện nàng có bầu, sinh con chỉ khám ở bệnh viện quốc tế với bác sĩ nước ngoài là đương nhiên. Việc này tôi có thể chiều nàng. Nhưng tôi không thể chịu được thái độ của nàng mỗi khi thấy ai kể sinh ở viện A, B, C của thành phố, của tỉnh. Nàng bắt đầu chê bai đến mức người ta cũng phải mất mặt thì thôi.

Sữa, bỉm hay tất cả đồ ăn cho con nàng cũng chỉ ưu tiên hàng ngoại. Bà ngoại đến thăm cháu mà mua quần áo, sữa hàng Việt Nam là nàng đòi mang đi vứt và bảo “con không cho cháu dùng hàng đấy”. Bà ngoại giận rồi tủi thân bỏ về. Tôi phải động viên mãi bà mới nguôi.

Chẳng hiểu nàng nuôi theo kiểu Tây thế nào mà con tôi cứ không chịu ăn và bị suy dinh dưỡng. Cháu cũng hay bị ốm hơn các bạn cùng tuổi. Tôi không dám chê cách vợ chăm con nhưng chỉ thấy cô ấy áp dụng phương pháp của Tây cho “con ta” của mình cứng nhắc thế làm sao nó phù hợp được.

Mấy năm nay kinh tế khó khăn, việc làm ăn cũng không còn thuận lợi như trước nên tiền tôi kiếm cũng không còn đủ chu cấp cho mọi sản phẩm “nhập từ nước ngoài” của nàng. Hơn nữa, với cách tiêu xài của vợ tôi thì sức tôi đã cố lắm cũng không làm cô ấy thỏa mãn được. Vợ chồng vì thế cũng bắt đầu lục đục.

Sau lần chọn trường cho con thì chúng tôi rạn nứt hẳn. Trong khi tôi chỉ muốn cho con học một trường Mầm non tư thục bình thường thì nàng nhất quyết chọn trường Quốc tế. Nhưng điều đáng nói là trong trường đó riêng phí tuyển sinh và tiền học phí đã mất gần 200 triệu một năm. Một số tiền quá lớn cho một đứa bé mới đi học mầm non 2 tuổi đầu.

Tiền là một chuyện nhưng vấn đề lớn hơn là tôi chỉ cần con mình thành một người bình thường. Gia đình tôi cũng đâu phải “danh gia vọng tộc” mà nhất định phải vào đó học? Có rất nhiều trường quốc tế khác để chọn cho con nhưng nàng một mực không chịu. Nàng bảo phải học trường đó mới “Tây hoàn toàn”, mới “phát triển toàn diện như một đứa trẻ nước ngoài”… Một mình cho con vào đó học mà không thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của tôi. Chúng tôi cũng không còn gì chung để chia sẻ với nhau nữa.

Càng ngày lối sống và cách suy nghĩ của nàng về đồ ngoại càng trở nên mù quáng và "hết thuốc" chữa. Nàng không chịu dừng lại nghĩ xem mình đang ở đâu và cái gì mới thật sự phù hợp với mình. Có lẽ một ông chồng Việt như tôi cũng không còn phù hợp với nàng nữa.

Theo Theo Danviet
MỚI - NÓNG