Gặp nữ sát thủ trên xe Lexus trong trại giam
> Những kiểu chết thảm của đại gia Việt
> Tiết lộ về nam ‘sát thủ’ giết đại gia Chè
Kim Anh - nữ thủ phạm vụ án trên xe Lexus 4 năm trước - tâm sự: "Chuyện đã qua lâu rồi, em không muốn nhắc nhiều đến quá khứ buồn của một thời nông nổi nữa. Giờ em chỉ mong được dần quên đi nỗi buồn ấy để cải tạo thật tốt, sớm được ra trại để làm lại tất cả, để được đền chút ơn hiếu nghĩa cho bố mẹ và những người yêu thương em dù là muộn màng…"…
Kim Anh (trái) đọc thư của gia đình. |
Chúng tôi đến Trại giam Phú Sơn 4 vào một ngày khi xuân đã sang. Trời hửng nắng lại sau nhiều ngày lạnh lẽo khiến không khí sau Tết trong trại càng thêm rộn rã. Trong hội trường, đội văn nghệ của trại đang chuẩn bị những tiết mục biểu diễn cho hội diễn đầu xuân. Tôi nhận ra khuôn mặt một nữ phạm nhân đang say mê với những điệu múa chính là người mình đã gặp và hỏi chuyện tại trụ sở Phòng Cảnh sát hình sự Hà Nội (số 7 phố Thiền Quang) mấy năm về trước...
Ngày xảy ra vụ án trên xe Lexus đúng vào ngày lễ tình nhân 14/2/2009 khiến dư luận rúng động và vài ngày sau dư luận càng xôn xao hơn khi biết được hung thủ là cô gái xinh đẹp, đang là sinh viên năm thứ tư một trường đại học danh tiếng. Nếu không xảy ra vụ án đó, có lẽ giờ này cô đã là một cô giáo đứng trên bục giảng. Vụ án thu hút sự chú ý của dư luận và khiến báo chí tốn biết bao giấy mực một thời gian dài. Biết bao ý kiến trái chiều về nữ hung thủ cho đến tận sau ngày cô bị kết án.
Thời gian dần trôi, dư âm vụ án dần lắng xuống. Bây giờ ngồi nói chuyện với tôi trong khuôn viên Phân trại 1, Trại giam Phú Sơn 4 là một Kim Anh vẫn đẹp như ngày nào nhưng già dặn hơn. Không có những giọt nước mắt đổ xuống như ngày mới bị bắt, cũng không còn nhiều e dè, Kim Anh lặng lẽ trò chuyện với tôi như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Cán bộ trại dẫn đường cho tôi là Đại úy Lưu Sỹ Khang cũng rất tâm lý, lui ra xa để chúng tôi thoải mái trong câu chuyện của mình.
Ngày mới vào trại, Kim Anh buồn lắm và khóc suốt. Được sự động viên của cán bộ trại và các nữ phạm nhân cùng buồng giam, cô dần lấy lại được thăng bằng, tìm được niềm vui trong lao động và những buổi tập, diễn văn nghệ. Trong trại, cô được đọc nhiều bài báo viết về mình.
Kim Anh tâm sự: "Có một số bài viết không hoàn toàn đúng sự thật và suy diễn quá về em cũng như gia đình em. Em buồn lắm nhưng chẳng biết làm sao".
Mỗi tháng, bố mẹ và chị gái lại được tới thăm Kim Anh một lần, đó là những giờ phút vui nhất của cô. Cô thương bố mẹ có tuổi rồi mà vẫn phải lặn lội mấy trăm cây số từ Cao Bằng xuống thăm con. Kim Anh tâm sự: "Ngày ấy em trẻ người non dạ quá, chẳng chuyên tâm hết học hành mà sa vào một số mối quan hệ chẳng đâu vào đâu và rồi trong một phút nông nổi đã làm chuyện tày đình khiến bản thân và bao người, nhất là những người thân phải khổ. Chuyện đã qua lâu rồi, em không muốn nhắc nhiều đến quá khứ buồn của một thời nông nổi nữa. Giờ em chỉ mong được dần quên đi nỗi buồn ấy để cải tạo thật tốt, sớm được ra trại để làm lại tất cả, để được đền chút ơn hiếu nghĩa cho bố mẹ và những người yêu thương em dù là muộn màng…".
Ban đầu Kim Anh được phân công lao động tại xưởng gia công của phạm nhân nữ rồi sau đó được tham gia đội văn nghệ của trại. Sở trường của cô được phát huy và cô đã đóng góp rất nhiều vào thành tích của đội văn nghệ. Điệu múa, lời ca, tiếng hát của cô như lời tự sự của chính nỗi lòng mình trên con đường hướng thiện.
Thiếu tá, Phó Giám thị Lê Đình Thanh cho biết, vì tò mò bởi vụ án xôn xao ngày ấy mà nhiều đoàn khách khi đến làm việc tại trại giam muốn gặp "người phụ nữ nổi danh" nhưng để đảm bảo tính nhân văn và tạo điều kiện để phạm nhân yên tâm cải tạo, Ban giám thị trại đều phải xem xét kỹ từng yêu cầu gặp và khéo léo từ chối những yêu cầu không cần thiết. Anh bảo, mỗi người mỗi số phận, nếu ai phạm tội thì khi bị kết án là họ đã phải trả giá cho những sai lầm của mình, điều cần làm là hãy tạo điều kiện tốt nhất có thể để họ đứng lên làm lại cuộc đời từ những vấp ngã ấy.
Kim Anh chợt hỏi tôi về con đường Trần Quốc Hoàn phía sau trường của cô đã giải tỏa xong nút chắt cổ chai chưa, về con phố nhỏ Nghĩa Tân nhiều quán ăn vặt mà cô và các bạn vẫn thi thoảng la cà khi còn là sinh viên… Ánh mắt và gương mặt cô vụt sáng tươi, nụ cười nở trên môi em khiến cô đẹp hơn trong nắng chiều. Rồi cô khẽ nói như tự nói với lòng mình: "Giờ này ngày trước là lúc bọn em xuống lại trường sau kỳ nghỉ Tết, sau giờ học bạn bè lại rủ nhau lượn phố đi mua sắm đầu xuân…".
Trước lúc tạm biệt, Kim Anh hồn nhiên khoe: "Mẹ em mệt nên tháng này không đến thăm em được, nhưng mẹ gửi thư cho em đây này. Em mới nhận được sáng nay". Nhìn cô cùng đọc thư, chia sẻ với một nữ phạm nhân khác, tôi biết rằng dù cô đã sai lầm nhưng vẫn còn bao người yêu thương và chia sẻ với cô. Đó là niềm tin, là nguồn động viên để cô vững tin đứng lên làm lại tất cả, chỉ cần cô luôn có ý chí và tôi tin cô sẽ làm được.
Theo Nguyễn Hoàng Đoàn
Công An Nhân Dân