Tôi 32 tuổi, đã kết hôn được 3 năm. 7 năm trước tôi và em (vợ tôi bây giờ) gặp nhau, em là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, một tâm hồn trong sáng, thuần khiết. Khi đó là thời gian khởi nghiệp của tôi, đã có rất nhiều khó khăn, thử thách, em xuất hiện, luôn bên cạnh tôi động viên, khích lệ, không những thế còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi giúp tôi mượn tiền vốn cũng như nhờ cậy các mối quan hệ để giúp tôi (gia đình em thuộc dạng khá giả và có nhiều mối quan hệ rộng).
Tôi rất cảm động và biết ơn em nữa, em và tôi chỉ mới quen nhau mà em đã tin tưởng, yêu thương và giúp đỡ tôi nhiều như thế, cho dù trước giờ em chỉ sống thanh cao với những điều lãng mạn, không quan tâm nhiều đến chuyện tiền bạc (em là nhà văn nhỏ).
Chúng tôi cưới nhau, một cuộc sống gia đình hạnh phúc, em là người vợ dịu hiền, đảm đang. Thỉnh thoảng cũng có lúc "cơm không lành, canh không ngọt" nhưng chúng tôi luôn biết nhường nhịn và yêu thương nhau. Chúng tôi tạm thời chưa muốn có con vì tôi cần ổn định sự nghiệp trước, cũng như để em trưởng thành hơn. Công ty của tôi dần đi vào hoạt động ổn định, tôi luôn yêu thương vợ và chưa bao giờ trong tư tưởng nghĩ mình sẽ phản bội lại tình yêu đó. Do vậy, trong các mối quan hệ với nhân viên, khách hàng của mình tôi luôn giữ chừng mực, tránh những bữa tiệc linh tinh và luôn cố gắng trở về nhà sớm ăn cơm với vợ.
Trời lại khéo bày cảnh trêu người, cách đây hai năm công ty tôi có một nhân viên nữ đặc biệt xuất hiện. Nói đặc biệt vì em không chỉ cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ mà còn rất thông minh, khéo léo. Em trở về từ Mỹ với tấm bằng đại học của trường danh tiếng, có kinh nghiệm làm việc tại một công ty lớn ở Mỹ. Tôi không rõ lý do vì sao em trở về Việt Nam cũng như chọn công ty của tôi để làm việc, tuy nhiên tôi không thể từ chối một người ưu tú như em được.
Với kiến thức, kinh nghiệm và tư duy mới mẻ của mình, trong hai năm qua em đã đóng góp rất nhiều trong công việc và thúc đẩy phát triển công ty mạnh mẽ. Em nhanh chóng lên chức trưởng phòng kinh doanh, là cánh tay đắc lực của tôi, giúp đỡ tôi nhiều thứ trong công việc. Mặc dù trong thâm tâm tôi luôn tự nhủ phải giữ khoảng cách với em nhưng lại luôn bị em thu hút, có lẽ một phần vì em có tính cách khá giống với mối tình đầu của tôi, đó là mối tình thời đại học. Người cũ đó là cô gái mạnh mẽ, lạc quan và chúng tôi rất yêu thương nhau. Sau đó người cũ phải theo gia đình đi định cư nên chúng tôi đã chia tay, tôi phải mất một thời gian dài để cân bằng và quên người ấy đi.
Lại nói về cô nhân viên xinh đẹp, cho dù tôi cố gắng tránh né thì em vẫn luôn tìm cách quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhất. Trong một lần đi công tác với em, do có hơi men, tôi đã làm một điều tệ hại, phản bội lại lòng tin yêu của vợ và lời hứa thuỷ chung của bản thân. Tệ hơn nữa khi tôi biết rằng đó là lần đầu tiên của cô ấy.
Tôi ngạc nhiên vì một cô gái xinh đẹp, tài giỏi như em, từng sống ở nước Mỹ tự do lại vẫn có thể giữ được sự trong trắng đến tận giờ. Cho dù thế nào tôi cũng không hề có ý định sẽ vì em mà rời bỏ người vợ của mình. Em cũng rất mạnh mẽ, nói rằng do cả hai đã say nên hãy quên mọi thứ, coi như chưa từng xảy ra và tôi không cần phải lo lắng hay chịu trách nhiệm gì. Sau đó em lại luôn tìm cách tránh mặt tôi, tôi rất bối rối, cảm thấy mình nợ em nhưng không biết phải làm sao để đáp trả.
Một tháng trước em nộp đơn xin nghỉ việc, nói rằng muốn trở về Mỹ với gia đình. Tôi ngạc nhiên, cố gắng níu giữ em lại với công ty nhưng không được, đành chấp nhận để em ra đi vì biết khi trở về Mỹ, em sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến tốt hơn so với ở lại công ty nhỏ của tôi. Hơn nữa về mặt tình cảm, cho dù em tiếp tục ở đây thì tôi cũng không thể đáp trả lại tình cảm của em hay cho em một danh phận gì được vì đã có vợ là đủ. Tôi đề nghị em ở lại một tháng để có thời gian sắp xếp nhân lực thay thế, em cũng đồng ý như vậy, nhưng điều tôi không ngờ được vẫn còn rất nhiều.
Cách đây mấy ngày, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chia tay em, sau bữa tiệc tôi lái xe đưa em về. Trên đoạn đường về tôi vẫn luyên thuyên rằng em thực sự là một nhân tài, muốn em có thể ở lại để giúp đỡ cho công ty, em chỉ ngồi im lặng. Khi em xuống xe, tôi cũng xuống để tiễn nhưng bất chợt em ôm chầm lấy tôi và khóc, thú nhận với tôi rằng em không phải ai xa lạ mà chính là mối tình đầu của tôi ngày xưa. Tôi nghe như sét đánh ngang tai, không thể tin đó là sự thật. Rồi em rút trong ví ra tấm chứng minh thư cũ.
Em bắt đầu kể lể rằng khi qua Mỹ em đã không có cách nào quên được tôi. Cách đây ba năm em bị tai nạn giao thông, khuôn mặt bị thay đổi sau rất nhiều cuộc phẫu thuật chỉnh hình. Trong suốt thời gian nằm trong bệnh viện, điều em hối tiếc nhất nếu như chết chính là tôi, khi tỉnh lại em tìm cách để trở về Việt Nam gặp tôi nhưng đau đớn thay khi biết tôi đã kết hôn.
Em xin lỗi và bảo không hề muốn chen ngang để phá vỡ gia đình hạnh phúc của tôi, em vốn chỉ muốn giúp đỡ tôi phát triển công ty nhưng rồi lại không thể kìm nén được tình cảm của mình. Em sẽ quay trở về Mỹ, cố gắng để quên tôi đi. Mấy ngày nay tôi không thể liên lạc được với em, biết ngày mai em sẽ đáp máy bay để quay trở về nước Mỹ, bỏ lại tôi và những ký ức chúng tôi bên nhau. Em đã quyết như thế nhưng tôi vẫn rối bời, em đã muốn rời đi tại sao lại còn nói cho tôi biết sự thật đó? Tại sao em không trở về với tôi sớm hơn?
Tôi biết rằng mình dù là quá khứ hay hiện tại đều rất yêu em, nhưng vẫn luôn nhớ tôi là người đã có vợ, một người không chỉ có tình yêu mà còn cả tình nghĩa với mình. Tôi hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, để khi tỉnh giấc em lại là một cô nhân viên đơn thuần của tôi đã xin nghỉ việc, nhưng tôi phải chấp nhận sự thật đau đớn đến lạ lùng này. Em đã vì tôi mà hy sinh quá nhiều thứ. Có được một người phụ nữ tốt, hết lòng hy sinh cho mình quả là một điều may mắn và hạnh phúc. Nhưng cùng lúc xuất hiện hai người phụ nữ đều tốt với tôi như thế thì chính là một bi kịch bởi lẽ tôi tốt với người này thì cũng chính là phải tàn nhẫn với người kia.
Ba đêm nay tôi không thể chợp mắt, nghĩ về em, người tình cũ; rồi nhìn lại cô gái thuần khiết đang vòng tay tôi ngủ say sưa. Tôi phải làm gì đây? T
Hay tôi cứ làm như lời em nói, để mặc em chịu bao nhiêu thiệt thòi quay trở về Mỹ và đau đớn quên đi những ký ức về tôi, còn tôi sẽ tiếp tục đóng vai một người chồng tuyệt vời, hết lòng vì vợ con nhưng trong trái tim lại không bao giờ có thể quên được hình bóng em? Tôi là người quyết đoán trong công việc nhưng khi lâm vào tình cảnh này lại rối bời, có ai đó hãy nói cho tôi biết tôi phải làm sao mới đúng đây?